Cố Vân Dực vẫn ngồi ở một góc ghế sofa, đôi lông mày mảnh mai ẩn chứa nụ cười quan sát cô từ cửa đi vào rồi nhìn thoáng qua bàn làm việc của anh, sau đó như người mất hồn ngồi xuống ghế sofa.
Khương Thanh Vũ bị ôm bất ngờ, mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, cô vô thức vùng vẫy nhưng rồi ngoan ngoãn dừng lại ngay sau khi nhận ra anh.
"Sao em không chú ý gì vậy?
Khương Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn Cố Vân Dực, ánh mắt anh ánh lên tia nắng từ cửa sổ bên cạnh chiếu vào, con ngươi đen nhánh phát ra ánh sáng rực rỡ. Sự ôn hòa trong mắt nhuốm màu ấm áp của ánh mặt trời, trong trẻo và tươi sáng như sự hòa quyện giữa ánh sáng và bóng tối.
Cô bị phân tâm vẻ đẹp hoàn hảo làn da của anh, phải dùng sức lực của người chết đuối đang cố gắng vùng vẫy bơi vào bờ mới thoát ra khỏi sự phân tâm. Sau đó cô nghiến răng tra khảo lương tâm Cố Vân Dực.
"Rốt cuộc anh đã nói gì với nhân viên vậy?"
Từ cô gái nhỏ 'Gió xuân' cho đến tất cả những người cô gặp trên đường đi lên, những người tiếp xúc với cô trong phạm vi ba mét đều chào đón cô, trong ánh mắt lấp lánh bong bóng hình trái tim.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Ánh mắt này cô cực kì quen thuộc, Tống Vũ Nhiên cũng trông như vậy mỗi khi đu CP.
"Anh sao?" Cố Vân Dực nhớ lại cuộc nói chuyện điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-me/3515193/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.