Khương Thanh Vũ say rồi.
Cố Vân Dực bế cô vào phòng ngủ, cô vẫn nắm chặt ống tay áo của anh không buông, càng ngày càng nắm chặt, những ngón tay mảnh khảnh xoắn vào nhau.
"Không muốn anh rời đi à?"
Trước khi cô thật sự yêu anh, Cố Vân Dực không hề nghĩ đến việc chạm vào cô. Anh sợ tình cảm giữa hai người không thực sự hài hòa, sợ cô sẽ hối hận, cũng không muốn lần đầu tiên bị oan ức.
Có quá nhiều yếu tố ảnh hưởng đến anh, anh lớn hơn cô tới sáu tuổi, trưởng thành đã lâu, anh phải đứng góc độ Khương Thanh Vũ mà suy nghĩ. Vì vậy, anh không chuẩn bị bất cứ đồ gì trong nhà, chỉ vì sợ rằng anh không kìm chế được.
Bây giờ nhìn dáng vẻ uống say mê người của cô như thế. Trong khoảnh khắc, anh suy nghĩ về việc liệu quyết định của mình có sai hay không.
"Đừng đi."
Thế nhưng một lúc sau, trong ánh mắt sâu thẳm của anh hiện lên một chút ngạc nhiên, thậm chí bị shock.
——Cô ôm anh, cái ôm không có bất kỳ ham muốn nào, sức lực mềm mại khiến anh nằm xuống. Sau đó, cô vỗ nhẹ vào lưng của anh, thể như đang ru em bé vào giấc ngủ.
"Mẹ em nói như vậy sẽ rất thư giãn, dù là người lớn hay trẻ con, nam hay nữ ai cũng đều thích nó.
Khương Thanh Vũ ngẩng đầu lên, truyền đạt lại lời nói chưa được tinh tế của Khương Hoa và bàn tay của cô nhẹ nhàng vỗ vào lưng anh.
Cô đưa tay sờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-me/3507750/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.