"Vậy anh?" 
Cố Vân Dực đang định xuống lầu, đi đến cửa thì bị Khương Thanh Vũ gọi lại. 
"Anh ngủ ở đâu? Phòng khách à?" 
Nói xong cô lập tức cảm thấy hối hận, hỏi như này thì chẳng khác gì như đang mời chào anh cả. 
"Em chỉ muốn hỏi chút thôi, chiếm phòng của anh thì không hay cho lắm..." 
Càng nói giọng cô càng nhỏ, như sắp chui mình xuống khe nứt của trái đất đến nơi. 
Cố Vân Dực dựa vào khung cửa, khoanh hai tay nhìn cô chằm chằm. 
"Anh ngủ ở phòng dành cho khách." 
"Em sợ ngủ một mình à?" 
"Không, không phải." 
Dáng vẻ lắc đầu ngay tắp lự của Khương Thanh Vũ khiến anh bật cười, Cố Vân Dực lợi dụng lúc cô đang ngơ ngẩn lại hôn cô một cái, đóng cửa lại rồi nở một nụ cười đầy thỏa mãn. 
Anh còn có việc cần phải xử lý, màn hình điện thoại hết sáng lên rồi tắt ngúm, anh đã đặt lịch nhắc rồi, quán ăn mà Khương Thanh Vũ muốn đến vào trưa mai phải đặt chỗ trước. 
Từ trước đến nay anh là người không thích lãng phí thời gian vào những việc như thế này, nhưng bây giờ anh lại chăm chú đọc các bài đánh giá rất lâu. 
Đọc cho đến khi có một tin nhắn được gửi tới. 
Là tin nhắn từ Diệp An. 
Diệp An: Có tiện nghe điện thoại không? 
Cố Vân Dực nhìn cánh cửa đã đóng chặt, bấm số gọi lại cho cô ấy. 
"Vân Dực, Hà Kỳ đi tìm cậu rồi hả?." 
Trong giọng nói của Diệp An có chút 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-me/3489936/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.