Cô chợt nhớ đến đêm hôm kia, ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy, hơi thở hỗn loạn phả trên cổ của cô và đôi mắt đen láy khiến cô không thể thoát ra được.
Một cảm giác nóng bỏng thình lình xuất hiện trong lồng ngực rồi lan ra toàn thân.
"Căn phòng này đón ánh sáng tốt nhất."
Cố Vân Dực không biết từ khi nào đã đứng ở cửa, Khương Thanh Vũ bị giọng nói đột ngột của anh làm giật mình, cô vừa đến nhà người khác đã mở tủ nhà người ta ra, tuy nói là tò mò nhưng ít nhiều gì cũng có chút không phải phép.
Cô cẩn thận đóng cánh cửa tủ lại, khóe môi Cố Vân Dực nhẹ nhàng nhếch lên rồi mở miệng nói.
"Đừng gò bó quá, em cứ coi đây như nhà của mình."
"Từ giờ em sẽ ở trong căn phòng này, cả căn nhà này cũng là của em."
Điều này đã nhắc nhở Khương Thanh Vũ một sự thật, bây giờ cô đã là một phú bà chân chính.
Cố Vân Dực cười nhẹ, ánh đèn vàng lặng lẽ chiếu lên đỉnh đầu anh, cái bóng của hàng mi dày rơi trên gò má anh. Anh liếc nhìn chiếc tủ, lại nhìn những chiếc hộp được xếp chồng lên nhau đặt cạnh tường.
"Đối diện là phòng chứa đồ, không còn chỗ để đồ thì em có thể để qua bên đó."
Lúc anh quay người lại, cơ thể bỗng sát lại gần cô, cánh tay đang hướng về phía sau nên cơ ngực dưới lớp áo sơ mi cũng bị đẩy căng ra. Màu da lộ ra qua khe hở ở giữa các cúc áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-me/3489934/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.