Trừ những ngày lễ tết ra thì Cố Vân Dực rất ít khi ở lại nhà cũ, dì giúp việc cũng không dám lên dọn dẹp phòng anh, cho nên đã dọn phòng của khách cho Khương Thanh Vũ.
Cô vẫn chưa tỉnh ngủ, ăn xong bữa trưa bèn đi lên lầu nghỉ ngơi.
Trong phòng trà, hai ông cháu ngồi đối diện nhau.
"Ôi."
Khi nhắc đến đứa con gái duy nhất của người đồng đội cũ, lúc nào trong lòng Cố Giang cũng cảm thấy lo lắng.
"Con bé Tiểu Hoa này cố chấp giống y lão Khương vậy, tám con bò cũng không kéo lại nổi."
Cố Vân Dực nghe thấy vậy thì hơi nhướng mày.
Ông cũng có khác gì chứ.
Nhưng anh không nói ra lời này, bởi vì anh không muốn vừa mới trở về đã bị ông cụ dạy bảo.
"Bao nhiêu năm qua một mình nó nuôi nấng Thanh Vũ cũng không dễ dàng gì, cháu vẫn nên quay lại đó rồi đón nó đến đây, nếu không được nữa thì ông già này sẽ tự mình đến đó."
"Ông cứ ở lại đây đi ạ." Cố Vân Dực rót thêm một chén trà cho ông cụ.
"Cháu sẽ đến tìm dì ấy nói chuyện lại."
Cố Vân Dực đã quen với việc gọi Khương Hoa là dì, đúng lúc này, Cố Giang đột nhiên ho khẽ một tiếng.
"Vân Dực này, hai đứa bọn cháu đã bắt đầu cuộc sống vợ chồng chưa?"
Cố Giang cả đời sống trong quân ngũ nên nên nói chuyện lúc nào thẳng thắn chứ không hề thích vòng vo.
Nghe ông cụ hỏi như thế, bàn tay của Cố Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-me/3489931/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.