Trước khi Khương Thanh Vũ ra khỏi phòng, cô thấy phòng khách không có người, mà trên ghế trúc trước cửa kia cũng chẳng có.
Cô bước ra khỏi phòng, lặng lẽ đóng cửa lại.
"Ông cứ yên tâm, nhất định cháu sẽ làm vậy."
Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng đàn ông. Cô vốn tưởng rằng trong phòng khách không có người, ai dè Cố Vân Dực và Khương Hoa đều đang ngồi ở bên cạnh.
Điện thoại trên tay Cô Vân Dực vẫn đang kết nối, trong mắt cũng ánh lên nụ cười, e rằng trên đời này không có bao nhiêu người có thể khiến anh kiên nhẫn và cung kính như vậy, cho nên Khương Thanh Vũ nhanh chóng đoán ra người ở đầu dây bên kia là ai.
Khương Hoa mỉm cười cầm điện thoại trò chuyện với Cố Giang về việc kết hôn giữa hai nhà, vừa nói vừa tự nhiên đi ra ngoài, còn ân cần đóng cửa lại.
Từ lúc cô bước ra ngoài, ánh mắt Cố Vân Dực vẫn luôn dán chặt lên người cô. Khương Thanh Vũ ngồi xuống đối diện anh, tim đập loạn nhịp.
Anh hơi cúi người đến gần cô, cánh tay chống lên đầu gối, hai tay đan vào nhau đặt ở trước mặt, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, đáy mắt u ám phản chiếu bóng dáng của cô.
"Ông nội nhớ em lắm đấy."
Khương Thanh Vũ nghĩ đến Cố Giang, ông cụ dịu dàng đó rất giống ông ngoại cô, trong lòng bỗng chạy qua dòng nước ấm.
"Tôi cũng rất nhớ ông, nhiều năm không gặp, không biết ông có còn nhận ra tôi không."
"Chắc chắn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-me/3447942/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.