Nơi Cố Vân Dực đỗ xe cách cửa nhà Khương Thanh Vũ vài bước chân, ánh đèn ấm áp trong sân chiếu sáng hiên nhà, cũng khiến quãng đường về nhà trở nên ấm áp hơn.
Khương Thanh Vũ vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi bột giặt, Khương Hoa có thói quen giặt giũ sạch sẽ sau khi đi du lịch về.
"Về sớm vậy à?"
Khương Hoa thò đầu ra khỏi đống quần áo.
"Mẹ, sao mẹ về mà không báo cho con biết?"
Khương Thanh Vũ không biết tối nay Khương Hoa sẽ về tới nhà, nếu biết thì cô đã không ra ngoài ăn rồi.
Nhưng Khương Hoa có dự định của riêng mình, bà ấy không muốn quấy rầy đôi trẻ, nhất là trong ngày lễ tình nhân như hôm nay, bà ấy muốn vui vẻ tự tại một mình.
Cố Vân Dực theo sau Khương Thanh Vũ đóng cửa lại, Khương Hoa chỉ bật một ngọn đèn ngoài sân, ánh sáng mờ ảo khiến bà ấy không nhìn thấy rõ. Sau khi hai người đi vào nhà, bà ấy nhìn kỹ lại để xác định lúc nãy mình không bị hoa mắt, quả thật trên cổ con gái có thêm một sợi dây chuyền.
Một viên kim cương có hình dáng đơn giản nhưng sự tinh khiết của nó thật sự hợp với khí chất của con gái.
Trên tay cô còn cầm một cành bông hồng, điều này khiến Khương Hoa càng thêm chắc chắn việc bà ấy không nói cho con gái biết tối nay mình về nhà là đúng đắn.
Ánh mắt của mẹ như nhìn thấu tất cả, Khương Thanh Vũ mím môi sờ lỗ tai, nhanh chân bỏ chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-me/3441421/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.