Văn Ánh điều chỉnh tâm lý, lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Trờ về cháu sẽ từ từ nhớ lại.” Thật tốt, Ma Giới còn có một con át chủ bài nữa.
Boros lùi lại một bước không để lại dấu vết, ánh mắt rơi vào nụ cười rạng rỡ của Văn Ánh, lông mày nhíu lại, không vui có chút lo lắng về tương lai, Aruda đang cố gắng tạo ra bà thứ hai sao?
Anh không sợ những đối thủ mạnh mẽ, ngược lại, anh thích gặp những kẻ thù mà anh có thể chiến đấu nảy lửa, nhưng nếu gặp kẻ dùng độc dược sẽ khó chịu muốn chết.
Ác ma quan chấp pháp vác xác rời đi, cuộc thảo luận giữa những ác ma xung quanh đã thay đổi chủ đề, Văn Ánh người có một chiếc túi đeo chéo nhỏ hiệu Aruda, nghe những lời đó, tâm lý mới căng phồng của cậu co lại như một quả bóng xì hơi.
“Nhắc đến con người, nghe nói cảm xúc tức giận của họ là mỹ vị!”
“Tôi may mắn được nếm qua cơn giận mang hương vị sợ hãi cất giữ trong chai một lần. Hương vị thật tuyệt vời, giống như say rượu, nó đọng lại trong tâm trí tôi cho đến ngày nay, không biết khi nào tôi mới có thể nếm lại được."
"Năng lượng của một người rất ít, chỉ cần hút một chút liền cận kề cái chết. Chậc, thật đáng thất vọng."
"Cậu đã lớn Nhân Giới rồi?"
"Đừng nhắc tới, lần trước tôi ngoài ý muốn tìm được một cái thông đạo, suýt chút nữa bị trừ tà sư giết chết, tôi bò trở về Ma Giới bằng tay và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-me-the-bai-bien-thanh-ac-ma/3361927/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.