Dù nói ra những lời thẳng tuột như vậy nhưng giọng điệu của Cố Tuyết Trầm vẫn luôn bình tĩnh, tựa như đám người trước mặt này chẳng hề lọt vào mắt anh.
Càng như vậy càng khiến Hứa Thừa xấu hổ.
Ông ta không thể tưởng tượng nổi trừng mắt nhìn Cố Tuyết Trầm, cuối cùng nhận ra mình đã nhầm. Hắn cho rằng Cố Tuyết Trầm còn trẻ, dựa vào chuyên môn mà dựng nghiệp từ con số không, kiệm lời không kiêu ngạo, hẳn là sẽ dễ xử lý, chờ ông ta trở thành cha vợ rồi là có thể ngồi hưởng lợi.
Không ngờ tới…
Hiện tại người trước mắt ông ta dường như trong nháy mắt xé bỏ vẻ ngoài điềm tĩnh nội liễm, lộ ra vẻ cường thế nguy hiểm và tàn nhẫn hoàn toàn trái ngược.
Hứa Thừa không nhịn được nhìn về vị trí của phụ huynh, dường như người vợ đã khuất của ông ta thực sự ngồi kia chờ hắn. Ông ta rùng mình, không cam lòng chuyển ánh mắt về phía Hứa Tứ Nguyệt.
“Tứ Nguyệt, con cũng có thái độ như vậy với bố sao?! Từ nhỏ đến lớn bố chưa từng bạc đãi con, con muốn làm xằng làm bậy thế nào bố cũng đều dung túng. Hiện tại gả được cho mối tốt rồi liền muốn đoạn tuyệt quan hệ hả? Dì trần tốt xấu gì cũng là mẹ kế của con, cố ý từ Minh Thành đến tận đây, thái độ này của con là sao hả!”
Trước hôn lễ Hứa Tứ Nguyệt mới vừa làm móng, bên trên có điểm xuyết mấy viên kim cương, giờ phút này đều ấn sâu vào da thịt.
Cố lên, tuyệt đối không thể biểu hiện bệnh tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-me-lam-loan/170642/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.