Hứa Tứ Nguyệt chờ mãi không thấy chiếc taxi nào, cũng không muốn quay lại nhà hàng nhờ hỗ trợ, cố chấp cúi đầu tìm hiểu app đặt xe mà cô còn chưa từng dùng thử, nhưng di động lại không có kết nối mạng.
Cô vừa lạnh vừa tức, hung hăng cắn môi, cắn đến vừa ướt át vừa đầy đặn, lộng lẫy không thể tả.
Người đến Trích Tinh uyển ăn cơm không phú cũng quý, lúc này cũng vào khoảng giờ tan cuộc, có rất nhiều xe thể thao đi ra, tất cả bọn họ đều dừng lại lúc đi ngang qua cô.
“Tiểu tỷ tỷ đi đâu vậy, tôi đưa cô đi.”
Lại một chiếc Martha phanh lại, lộ ra một cái đầu nhuộm màu bạch kim rực rỡ.
Hứa Tứ Nguyệt ghét bỏ nhìn hắn, cười lạnh: “Chưa đủ lông đủ cánh mà cũng học đòi trêu chọc người khác, đừng làm chướng mắt chị mày.”
Cách đó mấy chục mét, hai mắt Cố Tuyết Trầm lạnh lẽo tối tăm, im lặng nhìn cô chăm chú.
Tóc bạch kim bị ăn mắng thẹn quá hóa giận, còn chưa kịp lên cơn, phía sau đã có xe khác đi tới, mở cửa sổ trêu chọc hắn: “Người anh em xong chưa thế, không được thì đi nhanh nhanh đi, để da thịt non mịn của người ta đông lạnh luôn rồi kìa.”
Hứa Tứ Nguyệt xưa nay sống trong nhung lụa, lúc nào cũng được đối xử như đại tiểu thư, chưa từng gặp phải chuyện thế này, cảm thấy ghê tởm đến mức dạ dày quay cuồng, suýt chút nữa nôn hết chỗ cháo vừa vất vả ăn xong.
Tóc bạch kim không cam lòng chịu yếu thế, còn định xuống xe kéo lấy hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-me-lam-loan/170635/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.