Lâm Mộc Dương bình thường đều biểu hiện như mình là một tên học tra, cuối cùng lại đạt hạng nhất môn ngữ văn, 147 điểm dành dành trước mắt, không muốn tin cũng không được. Điều này khiến mọi người trong lớp mở man tầm mắt, sôi nổi lên án cậu tâm cơ, ấy thế mà cậu lại che giấu thực lực, làm người ta cho rằng thành tích mình kém. 
Quả thực là khiến người giận sôi, thật quá đáng! 
Ngay cả Chu Đồng cùng Đào Triết đều cảm thấy như vậy, học giỏi còn dám giấu. 
Chu Đồng thi được 100 điểm, cô u oán nhìn Lâm Mộc Dương: 
"Cậu là đại lão sao không nói sớm?" 
Đối diện với ánh mắt lên án của mọi người xung quanh, Lâm Mộc Dương nhanh chóng xua tay giải thích: 
"Toán lý hóa tôi rất kém, tổng điểm cũng không được cao." 
Nhưng hiện tại cho dù Lâm Mộc Dương có nói như nào, những người khác đều không tin, nói cậu bây giờ còn ngụy trang làm học tra làm gì không biết. 
Ủy ban học tập nhìn cậu: "Ngữ văn cậu giỏi như vậy, nếu như toán lý hóa kém sao không chọn ban xã hội?" 
Lâm Mộc Dương không trả lời, chỉ im lặng, mọi người coi như cậu đã cam chịu. 
Lâm Mộc Dương kéo một đợt thù hận, ở trong lòng thở dài: 
Tôi cũng muốn đến ban xã hội lắm, nhưng người nào đó lại ở ban tự nhiên mới đau~ 
Lâm Mộc Dương trí nhớ tốt, nhưng tư duy lại không đủ linh hoạt, chỉ cần có thể dựa vào trí nhớ, điểm số không tồi, sinh học cũng không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-me-hoc-tap-mac-ke-yeu-duong/2557572/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.