Lộ Hành Chu nhìn anh hai nhà mình bằng ánh mắt chết lặng nói: "Ca, trung nhị quá rồi."
Lộ Vân Nhĩ vẻ mặt nghiêm túc suy tư: "Trung nhị à? Nhưng trong mấy bộ truyện thiếu niên, nam chính chẳng phải đều nói kiểu như vậy sao?"
Lộ Hành Chu trở về phòng, vừa đi vừa nói: "Tỉnh táo lại đi, chúng ta không phải nhân vật trong truyện thiếu niên đâu."
Hồ Thất thì đang lăn ra ngủ, ngửa mặt lên trời mà hô hô. Lộ Hành Chu đi rửa mặt một chút, lúc quay lại thì Hồ Thất đã bị Lộ Vân Nhĩ lăn lộn gọi dậy.
Sau khi rời giường, Lộ Hành Chu thu dọn ba lô, Hồ Thất bị Lộ Vân Nhĩ ôm theo. Lộ Hành Chu dắt theo Thiểm Quang, nói: "Đi thôi."
Phúc Bảo còn đang ở nhà Ngụy Diên trên núi, bận rộn đi tán tỉnh một con chim nhỏ khác.
Đeo ba lô lên, Lộ Hành Chu nhìn Hồ Thất hỏi: "Đi được chưa?"
Hồ Thất gật đầu, kéo tay Lộ Hành Chu và Lộ Vân Nhĩ, chân kẹp lấy Thiểm Quang. Một cơn gió nhẹ thổi qua, hai người một chó bị Hồ Thất đưa đến một vùng núi non.
Trước mắt Lộ Vân Nhĩ tối sầm lại, mở mắt ra thì đã thấy khung cảnh xung quanh thay đổi, không khỏi cảm thán: "Chà chà, cậu còn biết cả thuật di chuyển à?"
Hồ Thất trợn trắng mắt nói: "Thuật di chuyển cái đầu cậu, đây là dịch chuyển định vị, chỉ tới được chỗ tôi thôi."
Hồ Thất phẩy tay một cái, sau lưng lập tức hiện ra một tòa nhà lớn màu đỏ, bên trên có bảng hiệu đề: Hồ Gia Trấn – số 38.
Lộ Hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-me-an-dua-toi-bi-lo-tieng-long-lam-ca-nha-bung-no/4881020/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.