Sắc mặt mẹ Lâm khẽ thay đổi, có chút không giữ được thể diện. Bà ta nhìn Từ Nhược Vân đang đứng trước mặt, một cô gái trẻ ở độ tuổi đẹp nhất, dung mạo xuất chúng, thần thái tự tin ngạo nghễ, khí chất rực rỡ.
Chính kiểu con gái như vậy là điều mẹ Lâm ghét cay ghét đắng. Bởi vì, bà ta biết, cả đời này mình sẽ không bao giờ trở thành một người như thế.
Ánh mắt Lâm mẫu liếc sang Cố Sâm, thấy gã đang đứng đó với vẻ mặt đầy bất lực. Bà ta tưởng gã đang khó chịu với Từ Nhược Vân nên trong lòng lại trỗi lên một tia đắc ý.
Bà ta bước lên một bước, nghiêng đầu, giọng lạnh tanh: "Cha mẹ cô dạy dỗ kiểu gì mà cô lại ăn nói với trưởng bối như thế hả?"
Ánh mắt khinh miệt lướt qua Từ Nhược Vân, bà ta nói tiếp: "Cũng chẳng trách cô phải đi xem mắt. Con gái như cô, ai mà dám lấy."
Cố Sâm nhắm mắt, lặng lẽ lùi về sau một bước. Lâm Cầm Ý – con trai bà ta đến giờ mới nhận ra mẹ mình đã bắt đầu phát biểu linh tinh. Gã ta cũng chỉ biết cười khổ, lặng lẽ lui một chút, làm như không quen biết.
Dù sao thì... gã ta là minh tinh, gương mặt này không thể dính vào tai tiếng. Với lại, mẹ gã ta từ xưa đến nay vẫn vậy – quen rồi.
Mấy người còn lại thì khá bất ngờ vì Lâm mẫu lại dám nói chuyện kiểu đó. Nhưng nghĩ lại, cũng hợp lý thôi, bà ta chưa từng thấy cảnh Từ Nhược Vân động thủ, nên vẫn tưởng cô dễ bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-me-an-dua-toi-bi-lo-tieng-long-lam-ca-nha-bung-no/4880999/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.