"Không được vô lễ!"
Vương Triều Loan tức giận quát khẽ, người ả nhắm đến lại là đứa con trai ruột của mình, Tứ hoàng tử Lý Nguyên Húc.
Lý Nguyên Húc lần đầu tiên thấy mẫu phi che chở người khác như thế, huống chi kẻ kia chỉ là một đứa ti tiện hạ đẳng, hắn cảm thấy vô cùng mất mặt, đang định cự nự lại vài câu, nhưng nhìn thấy gương mặt mẫu phi nghiêm khắc mà mệt mỏi, dường như có tâm sự nặng nề, thành ra lại không dám cãi lại sợ làm mẫu phi tức giận, đành phải nuốt giận, cay nghiệt mà trừng mắt nhìn Lý Nguyên Mẫn.
Vương Triều Loan hít sâu một hơi, ghé mắt quan sát từ đầu đến chân Lý Nguyên Lãng, như cười như không: "Nhị điện hạ thật có bản lĩnh châm ngòi thổi gió đấy."
Lý Nguyên Lãng sợ hãi, vội chắp tay bẩm: "Nguyên Lãng không dám."
Trong lòng gã hối hận không thôi, lẽ ra nên làm cho kín đáo, như vậy thằng đần Lý Nguyên Húc kia sẽ chẳng khác gì con cờ cho mình bố trí, nhưng trước mặt kẻ đã sinh tồn trong hậu cung mười mấy năm như Vương Triều Loan, những mưu tính của gã nào có thể qua mặt được bà ta.
Vốn dĩ gã rất giỏi về nhẫn nhịn, nhưng trước mặt thứ ti tiện kia lại thất thố hết lần này đến lần khác. Không biết Vương Triều Loan có bỏ qua chuyện này không, nếu là không...
Hơi thở gã trở nên nặng nề, đương lúc lựa lời đáp cho qua chuyện, Vương Triều Loan đã xoay người rời đi, khiến gã không kịp lấp liếp, trong lòng càng thêm bất an, chỉ đành khoanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-mang-thai-con-cua-phan-tuong-kiep-truoc/201840/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.