Nghe thấy tiếng bước chân rộn ràng vang lên từ bên ngoài. Lý Nguyên Mẫn xoa ấn đường, thầm nghĩ, mới chỉ ba ngày thôi mà bà ta đã đứng ngồi không yên rồi.
Y thở nhẹ một hơi rồi đứng lên, còn chưa kịp ra cửa nghênh tiếp thì đã thấy nghi trượng của Vương Quý phi hấp tấp đi đến cửa điện, theo sau là một đám đông quan hầu cung nữ.
Lý Nguyên Mẫn rũ mắt, xốc vạt áo, chắp tay lạy rồi nói: "Cung nghênh nương nương."
"Không cần đa lễ!" Trên mặt Vương Triều Loan mang theo nụ cười hòa nhã, ả bước xuống bậc, làm dáng đỡ lấy y, "Không phải người ngoài, không cần quan tâm mấy lễ nghi phiền phức ấy."
Ả nâng cánh tay Lý Nguyên Mẫn, ra vẻ thân thiết mà quan sát từ đầu đến chân y, "Cho người sang mấy lần nhưng vẫn không mời con được, làm bổn cung lo lắng không thôi, may là nay xem sắc mặt con cũng không tệ lắm."
Lý Nguyên Mẫn lộ vẻ cảm kích, đáp, "Đa tạ nương nương quan tâm, Nguyên Mẫn đã khỏe nhiều rồi..."
Lời còn chưa dứt, Vương Triều Loan lập tức ra chiều trách cứ: "Thằng bé này, nếu đã khỏe lại, sao bổn cung gọi con ba bốn lần đều không qua. Nếu không phải vì bổn cung nhớ đến con, lại thấy trà Tuyết Phong Ngọc mới tiến cống kia có hương vị rất tốt, mới cố tình giữ lại cho con. Vậy mà lại còn phải chạy sang đây mời con nữa. Con hỏi người ta đi, ngay cả Nguyên Lãng còn không được vậy đâu."
Lý Nguyên Lãng đang cúi người phía sau, nghe vậy gượng gạo cười.
Thấy trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-mang-thai-con-cua-phan-tuong-kiep-truoc/201838/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.