Đương cữ cuối xuân, trời nhiều mưa. Ban ngày vẫn còn sáng sủa không mây, đến đêm, ngoài sân lại có mưa nhỏ tí tách, góc cửa sổ ngấm nước, hơi lạnh lùa vào trong, khiến cho hơi ấm của ngọn đèn cũng nhạt đi.
Rèm treo lặng lẽ rủ, chỉ còn tiếng tỉ tê thầm thì.
Nghê Liệt chống khuỷu tay, nghiêng người, dáng nằm rất thoải mái, hắn rũ mắt nhìn người bên cạnh, cong ngón tay mơn trớn gò má trắng như tuyết của y.
"Rồi sao nữa? Sao ngươi lại đồng ý?"
Hô hấp của Lý Nguyên Mẫn hơi chững lại, y quay mặt đi chỗ khác. Nghê Liệt cúi đầu, ôm lấy eo thon của y, trán áp trán: "Ngươi hứa rồi mà? Nói là sẽ giúp ta nhớ lại chuyện tám năm qua. Kiều kiều, nói cho ta."
Hàng mi Lý Nguyên Mẫn khẽ run, y nhìn vào đôi mắt sắc bén của người kia, thật kỳ diệu, trong đôi mắt ấy chẳng có thứ cảm xúc gì làm y khó chịu, chỉ có sự lưu luyến tựa như một dòng nước ấm.
Lý Nguyên Mẫn níu lấy góc chăn, cảm thấy cổ họng khô khốc "Có một lần... Hắn đi dự một bữa tiệc xã giao với quan viên Lĩnh Nam. Sau khi trở về thì cứ quấn riết lấy ta, muốn... muốn..."
Y không nói được nữa.
Chỉ qua đôi câu vài lời, Nghê Liệt đã đoán được dăm phần, hắn cười khẽ một tiếng, mặt mày tràn đầy sung sướng, lại thấp thoáng đôi phần đố kỵ, cất giọng khàn khàn: "Là cái chốn phong nguyệt ấy dạy cho biết vị đời chứ gì?"
Lý Nguyên Mẫn không chịu nói, chỉ vùi mặt vào lồng ngực hắn: "Ngươi đừng hỏi."
Nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-mang-thai-con-cua-phan-tuong-kiep-truoc/1315997/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.