Chân trời tản ra ánh sáng bàng bạc, phố xá đã bắt đầu hối hả, tiếng vó ngựa lạo xạo vang lên, người qua đường thi nhau tránh qua một bên nhường chỗ cho cỗ xe nặng nề nghiền lên mặt đường lát đá xanh, đi thẳng về phía cửa cung. Lý Nguyên Mẫn ngồi trong buồng xe, tựa đầu vào thành, nhắm mắt nghỉ ngơi. Nghê Anh ngồi bên cạnh, rất là sầu lo, ánh mắt nàng không rời y dù chỉ một khắc, trong lòng băn khoăn, rõ ràng hôm qua còn đang rất tốt, sao nay lại trở nên như vậy. Đôi môi vốn đỏ thắm nay đã nhợt nhạt, thậm chí còn hơi xanh xao, có vẻ như bệnh. Nàng đi hỏi lão Tiền thì được đáp rằng điện hạ bị mất ngủ, sáng sớm lão đã sắc ít thuốc bồi bổ tinh thần cho người dùng. Nghê Anh ghé mắt nhìn xuống cái bụng hãy còn bằng phẳng của y, lặng lẽ thở dài, sau lại vươn tay sửa sang lại áo choàng cho y. Trong lòng nàng cầu mong sớm ngày trở lại Lĩnh Nam, nàng chẳng muốn ở lại chốn kinh thành quỷ quái này thêm chút nào. *** Bên trong đạo tràng, nến hương lượn lờ, tiếng mõ đều đều, kinh tụng liên miên, hết đợt này đến đợt khác, tựa như những cơn sóng triều hết lên lại xuống. Lý Nguyên Mẫn quỳ một chỗ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, y cảm thấy mình cần phải ra ngoài thở một hơi, Đại Điện oi bức ngột ngạt, lại thêm mùi nhang khói nồng nặc sắp khiến y ngạt thở, bụng dưới cứ đau âm ỉ hoài, lòng y sợ hãi, bèn lấy tay âm thầm vuốt ve, an ủi. Lại nhân hôm nay Thái tử Lý Nguyên Càn rỗi rãnh, cũng tới điện, ngồi sau lưng đại sư mà tụng kinh hết sức thành kính, mọi người thấy vậy thì lại càng thêm nghiêm túc, khép nép, không ai dám lười biếng cả. Lý Nguyên Mẫn hé miệng thở dốc, hơi thay đổi tư thế, y cảm giác được áo trong của mình đã bị mồ hôi lạnh thấp ướt hết cả. Y lặng lẽ thò tay vào tay áo, mò ra một viên thuốc viên mà lão Tiền chuẩn bị sẵn, bỏ vào miệng nhai nát rồi nuốt xuống. Viên thuốc này có vị the lạnh, trượt xuống cổ họng, khiến cho cảm giác tức ngực buồn nôn dịu đi nhiều. Lại liếc về phía ánh mặt trời bên ngoài, thấy đã sắp vào buổi trưa, đôi môi nhợt nhạt của y giật giật, cả người váng vất, thầm nghĩ, ráng gắng gượng thêm một chút là có thể nghỉ ngơi. Thế nhưng, những lúc thế này, thời gian như trôi dài ra đằng đẵng, Lý Nguyên Mẫn tưởng tượng mình trở lại thuở bé, quỳ gối trong một góc tường, ngậm đắng nuốt cay mà đếm từng khắc trôi qua. Khó chịu quá. Y chống tay lên đệm hương bồ để cho đầu gối được thư giãn một chút, đương lúc mệt mỏi thở hổn hển, chợt bên tai nghe thấy tiếng nói nhỏ như muỗi kêu: "Hôm nay Nguyên Mẫn không khỏe à?" Một khuôn mặt tròn vo bóng mỡ sấn lại gần y, đôi mắt híp lại, ra chiều thân thiết. Người này là Hiến Vương Lý Thịnh Đức, đã hơn bốn mươi tuổi, nếu tính theo bối phận, Lý Nguyên Mẫn còn phải gọi kẻ này một tiếng 'thúc phụ', nhưng hiển nhiên, lão 'thúc phụ' này lại chẳng hề có dáng dấp của bậc cha chú. Từ ngày hôm qua, gã đã cố tình tìm hết cớ này đến cớ nọ để bắt chuyện với y. Cả đời Lý Nguyên Mẫn đã bắt gặp rất nhiều ánh mắt đê hèn dơ bẩn như vậy, nên dẫu gã có ra sức giấu diếm, y vẫn phát hiện ra tâm tư ghê tởm của gã. Trong bụng y vô cùng phản cảm, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh lắc đầu: "Không sao ạ." Lý Thịnh Đức trông y rất mệt mỏi, nhưng ngay cả sự suy sút ấy cũng khiến người ta thấy mà yêu, khác gì Tây Thi lâm bệnh. Dung mạo của y rất giống người mẹ ruột là cơ nữ mà năm xưa gã từng tơ tưởng, nhưng lại có thêm hương vị đặc thù nào đó, gã không cách nào mô tả được, nhưng khiến gã ngứa ngáy quá chừng. Gã nhìn quanh quất, thấy lúc này Thái tử không còn quỳ trên đệm mà đã đứng dậy đi về phía Hậu Điện, thời cơ vừa vặn, bèn đánh bạo chộp lấy cổ tay trắng như tuyết của người kia: "Khách sáo như vậy làm gì." Cánh tay của người ấy trắng mịn nõn nà, mềm mại không xương, mang theo hơi lạnh, hương thơm phả vào mặt, khiến trái tim gã rạo rực. Quả thật trăm nghe không bằng một thấy! Nhưng bàn tay kia lập tức gạt ra, Lý Thịnh Đức sầm mặt, gã cực kỳ bất mãn, toan nhiếc móc một trận, nhưng bất chợt đối diện với một đôi mắt lạnh như băng. Lý Thịnh Đức hít sâu một hơi, thấy khuôn mặt xinh đẹp vô song nọ vẫn bình tĩnh như thường, chỉ có đôi môi trắng nhợt hơi mím chặt, nhưng cốt cách như băng như tuyết, khiến cả người gã lạnh lẽo. Lý Thịnh Đức cả kinh, nuốt khan một tiếng, trái tim đập thình thịch, không biết tại sao mà đứa oắt lầm lì nhu nhược này bỗng nhiên thay đổi hẳn, cứ như biến thành một người khác vậy. Gã ngờ vực nhìn y, nhưng còn chưa kịp mặt dày mà xỉa xói mắng mỏ, người trước mặt đột nhiên lảo đảo rồi ngã nhào ra đất. *** Dung Hoa Cung. Than hồng trong lò đồng chạm đầu thú phát ra tiếng lách tách khe khẽ, khói trắng như những cuộn sóng lượn lờ, cung điện rất rộng lớn, tuy không quá xa hoa nhưng mọi vật dụng bài trí đều cực kỳ thanh nhã, có thể nhìn ra chủ nhân cung này có phẩm vị hết sức thanh lịch quý phái. Tư Mã Hoàng hậu đỡ trán, khép hờ mắt, tựa vào trên giường, một người quỳ ở bên dưới đang cẩn thận bắt mạch cho bà ta. Sau một lúc, Hạ Vân Dật thu tay, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp: "Quý thể của nương nương vẫn bình an." Cung nữ chầu bên cạnh nghe vậy thì rất vui, nhưng rồi sực nhớ ra một chuyện, nàng trộm quan sát thần sắc của Hoàng hậu một lúc, đoạn nhấp môi, thay mặt chủ nhân hỏi nhỏ: "Nhưng sao hai tháng nay không thấy nương nương..." Nàng có phần thẹn thùng, nên chỉ dừng ở đây. Hạ Vân Dật là người khôn khéo, lập tức hiểu rõ nửa câu sau của nàng, trong bụng hắn châm chước một hồi, cuối cùng mới thấp giọng đáp: "Là do nương nương đã... Tắc kinh." Mặt mũi cung nữ trắng bệch, cuống quýt nhìn về phía Tư Mã Hoàng hậu. Hoàng hậu vẫn thản nhiên, làm như không nghe thấy, cung nữ không biết làm thế nào cho phải, đành hoảng loạn cúi gằm. Hạ Vân Dật cũng không dám thở mạnh. Lát sau, Hoàng hậu mở mắt, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhạt nhòa: "Phương thuốc dưỡng nhan mà Hạ Thái y kê cho bản cung lần trước, bản cung thấy rất có hiệu quả, chi bằng hãy kê thêm đi." Hạ Vân Dật vội đáp lời, nhanh tay thu dọn hòm thuốc. Chợt một nội thị hớt hải chạy vào, cúi đầu bẩm báo: "Nương nương, ngoài đạo trường có người ngất xỉu." Hạ Vân Dật hơi dừng tay một chút, rồi lại tiếp tục động tác. Hoàng hậu xoa thái dương, vì những chuyện lông gà vỏ tỏi này mà phiền muộn không thôi: "Gọi thái y tới khám đi." Thái tử muốn biểu thị hiếu tâm, lại bày ra cái trò tụng kinh này làm khổ bao người khác. Đám phiên vương hầu hết đều tuổi tác đã cao, hai ngày vừa rồi đã có hai người không chịu nổi mà ngất đi, vì thế, Hoàng hậu chẳng hề lấy làm kinh ngạc, bà ta phất tay, ý bảo người lui ra. Nội thị vâng dạ, vội vàng lui xuống Hạ Vân Dật dọn dẹp xong, bình thản vái lạy: "Nương nương, vi thần cáo lui." "Đi đi." Hạ Vân Dật liền đi. Hoàng hậu ngồi dậy, cung nữ liền rót trà thơm đã pha sẵn cho bà. Hoàng hậu nhận lấy, nhấp một ngụm, ánh mắt bà ta dừng lại trên chiếc gương đồng chạm trổ hoa văn đối diện, người trong gương có một khuôn mặt thanh thoát đoan trang, trong sáng thuần khiết, trông chẳng hề giống một phụ nữ đã ngoài tứ tuần. Khóe môi bà ta cong lên, nâng ngón tay vuốt ve vùng thái dương, nhưng bất chợt đôi mắt bà trợn trừng, cả người bật dậy. "Thức Mặc, mau lấy gương tới đây!" Cung nữ thấy vẻ mặt Hoàng hậu hốt hoảng thì trong lòng lo sợ, vội dâng cho Hoàng hậu một chiếc gương cầm tay: "Thưa nương nương..." Hoàng hậu giằng lấy, kề sát vào xem, một hồi sau, đầu ngón tay bà ta hơi dùng sức, rút ra một sợi tóc bạc từ làn tóc đen nhánh. Ngón tay Hoàng hậu run run, trông còn hậm hực bức bối hơn ban nãy khi nghe mình tắc kinh nữa. Đã có sợi đầu tiên, rồi sẽ có sợi thứ hai, thứ ba... Rồi chẳng bao lâu sau, tóc đen sẽ biến thành tóc bạc, cho dù dung nhan có xinh đẹp nhường nào cũng không thể chịu được lễ rửa tội nghiệt ngã như thế —— Người con gái xinh đẹp nhất của gia tộc Tư Mã, vẫn chưa kịp chờ được một người thật lòng thưởng thức nàng, đã bắt đầu tàn úa mất rồi. Nàng là Tư Mã Ngạc, là Hoàng hậu của một quốc gia, dường như nàng có trong tay tất cả, nhưng thật ra lại chẳng đạt được gì. Đầu tiên là Hà Quý nhân, sau đó là Vương Triều Loan, chưa kể ả cơ nữ từ Tây Vực kia nữa... Nàng trừ bỏ từng kẻ một, nhưng đến cuối cùng vẫn trắng tay. Trong đôi mắt dịu dàng của Hoàng hậu dần toát ra vẻ oán độc, bà ta nắm chặt sợi tóc bạc, trong lòng hận vô cùng. Cung nữ chưa từng thấy Hoàng hậu trở nên như vậy, nàng ta rất sợ hãi, bèn quỳ mọp dưới đất: "Nương nương..." Hoàng hậu nhắm hai mắt lại, nét mặt cô quạnh, lặng thinh một lúc lâu. Trong đầu bà chợt vang vọng một âm thanh nặng nề, rằng: "A Ngạc à, cả đời gã có thương em đâu, em tội gì phải nghĩ cho gã!" Lát sau, bà ta cười khẽ một tiếng, nói: "Thức Mặc, đi thông báo cho huynh trưởng, bảo anh ấy cứ làm theo kế hoạch." Cung nữ lau nước mắt, nhận lệnh rồi vội vàng chạy ra ngoài. Ngọn gió phất qua nhành mai nơi góc tường, cánh hoa tàn rơi lả tả, Hoàng hậu nhìn thềm hoa đỏ sậm trên đất một lúc rồi dời mắt đi, khóe miệng khẽ nhếch, lạnh lùng cười một tiếng. *** Hạ Vân Dật bình tĩnh rời khỏi Dung Hoa Cung, vừa rẽ sang một lối khác, vẻ mặt hắn bỗng thay đổi, bước chân cũng chững lại —— Không hiểu vì sao trong lòng hắn đột nhiên dâng lên cảm giác cực kỳ hoang đường, cứ đinh ninh là có chuyện gì đó không hay đang xảy ra. Bèn nắm chặt hòm thuốc, rảo bước chạy về phía Thiên đài. Còn chưa đến Tiền Điện, đã phát hiện một thái y khác cũng đang đi về phía đó. Người nọ nhác thấy Hạ Vân Dật, bèn vội dừng bước vái chào hắn: "Viện phán đại nhân." Hạ Vân Dật tận lực bình ổn hơi thở của mình, đưa hòm thuốc cho người nọ, "Chúng ta cùng đi." Lúc Hạ Vân Dật bước vào đạo trường, bên trong vẫn vang lên tiếng tụng kinh đều đều. Hắn quét mắt nhìn một vòng, ánh mắt rơi vào một góc Đại Điện, ở nơi ấy có mấy người túm tụm vào nhau, hắn phát hiện ra người nằm giữa đang hôn mê bất tỉnh, sắc mặt trắng bệch; đồng thời, hắn cũng nhìn rõ những cử chỉ thái độ của đám hoàng thân quý tộc xung quanh, bề ngoài làm ra vẻ quan tâm, nhưng thật ra là cố tình sàm sỡ khinh bạc. Trái tim Hạ Vân Dật đập loạn, suýt nữa thét lên một tiếng. Hắn lập tức chạy lại gần, giằng lấy người từ trong ngực Hiến Vương, đồng thời giật tay y ra khỏi bàn tay của một gã Quận Vương tuổi trung niên khác. Lòng hắn căm giận ngút trời, nhưng vẫn gắng gượng tỏ ra bình tĩnh: "Phiền chư vị vương gia tránh sang một bên." Ai nấy hai mặt nhìn nhau, bấy giờ mới chịu ngượng ngùng lui ra. Hạ Vân Dật nuốt khan, thở hắt ra, đoạn vươn tay bắt mạch cho y. Bất chợt, cánh tay hắn run lên, suýt nữa hét lên thành tiếng, hắn không biết mình phải dùng bao nhiêu định lực mới có thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh, lại cắn chặt răng, lại lần nữa đặt tay lên mạch, hô hấp lập tức rối loạn. Tại sao lại như vậy? Trong nháy mắt đó, rất nhiều hình ảnh đột nhiên hiện lên trong đầu hắn. Người ấy cười như hoa xuân, lại giấu tay dưới gầm bàn, không chịu để cho hắn bắt mạch, y cau mày, ngây ngô khước từ hắn, tựa như khi còn nhỏ: "Ta sợ ngươi lại bắt ta uống thuốc..." Khi ấy hắn cũng cười, còn bảo y tính tình như trẻ con, thế nhưng... thì ra là như vậy. Tiết trời đầu xuân vốn lạnh giá, nhưng trán Hạ Vân Dật lại đẫm mồ hôi. Bên ngoài vang lên tiếng náo động, tiếp sau đó là tiếng người đồng loạt quỳ xuống, Thái tử Lý Nguyên Càn bước vào điện, nhìn quanh một lúc, sắc mặt dần âm trầm. "Chuyện gì vừa xảy ra?" Lập tức có người vội vàng chạy lên ton hót ngọn nguồn. Thái tử nghe xong, trong lòng càng phiền chán, bèn nện bước đến trước mặt Hạ Vân Dật, nhìn xuống người đang hôn mê trên đất: "Nó sao rồi?" Hạ Vân Dật tỉnh táo lại, nhẹ nhàng buông tay y, lại quỳ sụp trên mặt đất mà thưa rằng: "Bẩm Thái tử điện hạ, Quảng An Vương... vốn sức khỏe yếu ớt, lại thêm máu không lưu thông, nên mới ngất xỉu đi một lát mà thôi, chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là ổn." Bên tai chợt vang lên tiếng xì xào, Thái tử bèn giận dữ quay đầu lại, tiếng nghị luận thoáng chốc yên tĩnh, bấy giờ gã mới xoay người lại đây, đi dạo quanh một vòng. Trước mặt người ngoài, gã không tiện phát tác, đành phải mặt mày sa sầm mà trỏ tay về phía người đang hôn mê, nói với tùy tùng: "Đưa cái ngữ vô dụng này về đi." Trái tim Hạ Vân Dật nhẹ nhõm một hơi, mồ hôi lạnh ướt sũng lưng hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]