Ngày vào cung, sắc trời không được tốt lắm, mây đen giăng mịt mù. Đương khi sao Hôm hãy còn lấp lánh thì đã có một cơn mưa nhỏ, mặt đất ướt nhẹp, bánh xe cán qua, rơi xuống từng mảng bùn cát.
Lần nữa trở về nơi đây, xung quanh Hoàng thành vẫn là những tường đỏ ngói vàng cao ngất vây lại thành một vòm trời vuông vức ngột ngạt, chẳng khác gì ngày trước. Lý Nguyên Mẫn nhìn Đại Môn Tuyên Võ nguy nga sừng sững trên đầu mình, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác ngột ngạt như người sắp chết đuối. Vì thế, y cúi đầu càng thấp hơn, bày ra dáng vẻ khép nép nghe lời, đây là thói quen sinh tồn của y, nó đã sâu sắc đến nỗi thành một loại bản năng mất rồi.
Sau khi bước qua Tuyên Võ Môn, dựa theo quy chế, tùy tùng của phiên vương không thể vào Nội môn. Lý Nguyên Mẫn quay đầu dặn dò Nghê Anh vài câu, rồi lại bảo nàng ra ngoài cung nghỉ ngơi. Lễ cầu phúc này có khi sẽ kéo dài cả ngày, y không nỡ để nàng ở lại đây trong thời tiết giá lạnh như thế.
Nghê Anh hiểu ý, sợ y lo lắng, bèn nhanh nhảu đồng ý, Lý Nguyên Mẫn mới an tâm đi vào, y không để ý rằng nàng vẫn luôn đứng yên tại chỗ.
Nghê Anh dõi theo bóng dáng lầm lũi của y, nếu không để ý kỹ, có khi còn tưởng nhầm rằng đó chỉ là dáng vóc của một kẻ tạp dịch quèn trong cung. Áo bào rộng lớn phủ lên thân thể gầy yếu của Lý Nguyên Mẫn, khiến y trông càng thêm yếu đuối bệnh trạng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-mang-thai-con-cua-phan-tuong-kiep-truoc/1315980/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.