Sắc trời tối hẳn, người hầu kẻ hạ cầm đèn vội vàng đi đi lại lại trên chiếc cầu lớn trong vương phủ, khung cảnh ánh đèn đỏ lập lòe lúc xa lúc gần, mở ảo tựa chiêm bao.
Nghê Liệt bế người ra khỏi thùng tắm vẫn còn bốc hơi nước nghi ngút, rồi lấy khăn tắm quấn quanh người y, sau đó cẩn thận đặt y trên giường nhỏ. Trong nháy mắt cả người chạm lên ván giường, hàng lông mày thanh tú kia khẽ chau lại.
Ánh mắt Nghê Liệt rung động, đặt y nằm ngang, lại cầm một tấm khăn lụa màu trắng, tách hai chân y ra rồi nhẹ nhàng lau chùi.
Trên lụa trắng thấm tơ máu.
Lý Nguyên Mẫn cũng nhìn thấy, lặng lẽ co chân lại, nằm co ro, khóe mắt chóp mũi y vẫn còn đôi chút phấn hồng, cơ thể tràn đầy dấu vết được giấu trong tấm khăn tắm. Y vừa giống như đứa trẻ yếu ớt nằm trong tã lót, lại vừa giống cánh hồ điệp giữa trời đông giá rét, giá băng có thể hủy hoại đôi cánh của y bất cứ lúc nào.
Trái tim Nghê Liệt bỗng đau xót, hắn siết chặt lụa trắng trên tay, rồi cúi người xuống, vuốt ve làn tóc vẫn còn ẩm ướt của y: "Có đau không?"
Lý Nguyên Mẫn lắc đầu, có lẽ là thấy mình đáp lại như vậy có phần giấu đầu hở đuôi, bèn nhẹ giọng nói thêm một câu: "Hình như hơi sưng một chút thôi."
Y nhìn người thanh niên trầm lặng kia, vươn tay kéo lấy bàn tay đầy vết chai của hắn rồi đặt lên gò má phấn hồng nóng hổi của mình, cà cà, an ủi:
"Ta không sao."
Nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-mang-thai-con-cua-phan-tuong-kiep-truoc/1315938/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.