Mặt trăng nửa trốn vào trong mây, ánh sáng như nhòa đi, không khí trong rừng có vị trong lành mát mẻ hiếm khi bắt gặp nơi đô thành. Tiếng gió vi vu, trăng soi đáy nước, thật yên bình biết bao.
Nhưng khung cảnh trong nhà gỗ lại khác hẳn.
Nghê Liệt chưa từng thấy y như vậy bao giờ, y vừa tựa như một hồ ly tinh quấn quýt hắn, như muốn hút khô tinh khí của hắn, chẳng còn dáng vẻ đoan trang e lệ thường ngày, lại vừa giống như một đứa trẻ bị chiều hư, chỉ biết chơi xấu rồi nũng nịu. Y ẩn giấu y đồ riêng mà tìm mọi cách quyến rũ hắn. Hắn là kẻ có sức tự chủ phi thường, nhưng trước mắt y, hắn không khống chế nổi bản thân mình được nữa, cứ như thể hắn đã trở thành chú chó trong tay y, mặc cho y đùa cợt.
Lý Nguyên Mẫn cắn môi, lông mi ướt đẫm, mồ hôi như sương sớm rỏ xuống từ chiếc cằm trơn bóng nõn nà. Mồ hôi rơi trên gương mặt Nghê Liệt, thấm ướt cánh mũi của hắn, cảm giác ngưa ngứa, như có hương hoa tràn ra.
Là hương thơm từ da thịt người ấy, bị hắn ép ra ngoài.
"A Liệt." Lý Nguyên Mẫn thút thít nghẹn ngào, "A Liệt của ta."
Nghê Liệt bị dáng vẻ này của y quyến rũ đến nỗi hung tính bộc phát, ánh mắt hắn đỏ ngàu, không kìm được nữa mà giữ chặt lấy y, hắn mất khống chế hoàn toàn, chẳng còn biết nặng nhẹ.
Hắn tàn nhẫn xâm phạm y. Khô nóng. Dính nhớp. Lỗ mãng.
Đến cuối cùng, Lý Nguyên Mẫn không chịu nổi mà bật khóc.
Nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-mang-thai-con-cua-phan-tuong-kiep-truoc/1315926/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.