Khi Lý Nguyên Mẫn vội vàng quay lại Dưỡng Xuân Uyển, bầu không khí trong sảnh đường đã thay đổi hoàn toàn, kỹ nữ hầu hạ đều bị đuổi ra ngoài, trong phòng căng thẳng, sắc mặt ai cũng nghiêm nghị.
Ánh mắt Nghê Liệt lạnh lẽo, đang giằng co với Hà Tiễn.
Viên Sùng Sinh ngồi ở vị trí chủ tọa, mặt mũi xanh mét, không ít quan chức đứng chắp tay xung quanh lão, thấy Lý Nguyên Mẫn vào thì cúi đầu rồi dời mắt đi nơi khác. Một gã đàn ông mặt mũi sưng vù bầm dập ngồi dưới sàn nhà đang rên rỉ kêu đau không ngừng, một kẻ khác đã ngất xỉu, nằm thẳng cẳng trên mặt đất. Có mấy vị thầy thuốc đi tới lui, vội vàng băng bó cứu chữa hai người bọn chúng, đồ vật xung quanh phòng rơi rớt bể vỡ lung tung, vô cùng hỗn độn.
Lý Nguyên Mẫn trước tiên quan sát Nghê Liệt một chút, thấy hắn không có gì đáng ngại thì trong lòng yên tâm, lại thoáng quan sát mọi người chung quanh, rồi mới bình tĩnh mở lời:
"Lúc ta trở về còn đang yên đang lành, sao mới có một lúc thôi mà đã thành ra như vậy rồi?"
Viên Sùng Sinh nén giận, sắc mặt khó coi: "Ta cứ tưởng rằng Quảng An vương dạy dỗ thuộc hạ rất nghiêm minh, không ngờ rằng Tổng chưởng của quý phủ lại phá hỏng cả yến tiệc của hạ quan như thế!"
Lão chỉ tay về phía hai người bị thương, cả giận nói: "Người xem, hắn ta đánh hai vị ấy thành ra thế này cơ đấy!"
Lúc nãy đương vội, Lý Nguyên Mẫn không nhận ra hai người này là ai, nhưng giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-mang-thai-con-cua-phan-tuong-kiep-truoc/1315917/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.