Đến bữa tối, Nghê Liệt mới từ ngoại ô trở lại.
Vừa bước vào sảnh, hắn đã thấy Lý Nguyên Mẫn đang xắn tay áo lột bánh xốp cho Nghê Anh. Đôi mắt tròn xoe của Nghê Anh nhìn chăm chăm vào thức quà vặt trên tay người ấy. Ban sáng đi vào ngục còn thấy nàng lôi thôi lếch thếch, mặt mày buồn tủi, vậy mà mới về nhà một ngày, tuy đôi mắt còn hơi sưng, nhưng cả người đã vui vẻ hoạt bát trở lại, giống hệt như trước kia.
Lý Nguyên Mẫn ngẩng đầu, thấy người đến là Nghê Liệt thì vui vẻ gọi: "A Liệt."
Nghê Anh cũng rất vui, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn thì không dám cợt nhả tí nào, chỉ ngập ngừng chào: "Ca ca..."
Nghê Liệt lạnh lùng nhìn nàng, "Nhớ kỹ chưa?"
Nghê Anh cắn môi, khẽ gật đầu, nàng sợ ông anh trai ruột này hơn cả Lý Nguyên Mẫn.
Lý Nguyên Mẫn trông vậy thì mỉm cười, nói đỡ cho nàng: "Được rồi, ban nãy ta đã quở trách một trận, A Anh cũng hứa là từ nay về sau không dám tái phạm nữa. Hôm nay đã bắt em ấy ngồi cả ngày trong thư viện chép sách, không cho ăn cơm, hẳn cũng đủ rồi."
Nghê Anh hồi hộp nhìn hắn: "A huynh, về sau ta không dám hấp tấp như vậy nữa."
Nghê Liệt thoáng gật đầu, ra vẻ lơ đãng mà nhìn Lý Nguyên Mẫn, một lúc sau mới nhẹ giọng hỏi: "Điện hạ còn khó chịu không?"
"Đã không sao rồi." Tuy là vẫn hơi nhức đầu một tẹo, nhưng vừa thấy Nghê Liệt thì không hiểu sao không cảm thấy khó chịu nữa, ánh mắt Lý Nguyên Mẫn tràn đầy vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-mang-thai-con-cua-phan-tuong-kiep-truoc/1315912/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.