Sở Chiêu Du cách Nhiếp chính vương rất xa, nói một câu cũng phải gào lên, Sở Chiêu Du mới vừa bị dọa, sắc mặt tái nhợt, y mím môi, nhỏ giọng nói: “Nhiếp chính vương, ngươi có mau đi tắm không.”
Tiêu Hành nghe thấy, hắn cật lực xem xét biểu tình của Sở Chiêu Du, không nhìn rõ mặt, nhưng nghĩ cũng biết là sắc mặt không tốt.
Hắn vốn định tự mình cứu Sở Chiêu Du, vốn lúc này nên ôm chặt y vào ngực, an ủi y “Lần sau nhất định sẽ không xảy ra loại chuyện thế này.”
Nhưng hắn không thể, chỉ có thể cách thật xa như một tên nhát gan.
Tiêu Hành nhìn thấy đằng sau Sở Chiêu Du, Phượng Tinh Châu ôm Lục Cảnh Hoán đang sợ hãi vào lòng, nói chuyện một chốc, cõng Lục Cảnh Hoán chân mềm về phòng.
Lại thấy Sở Chiêu Du lẻ loi đứng lặng trong gió, y bất an chờ hắn đến bây giờ còn chưa ngủ, không oán giận gì cả, còn nhắc đến chuyện khi bọn họ mới gặp nhau, Sở Chiêu Du mua hai cái bánh bao không chia cho hắn.
Không nói đến hắn không có tư cách ăn, Sở Chiêu Du rõ ràng đang cố gắng hoà hoãn cảm xúc khẩn trương khi vượt qua nguy hiểm, Chiêu Chiêu của hắn tốt như thế, luôn an ủi hắn trước.
Hắn nhớ tới lại quãng đường dài mình đi cùng Sở Chiêu Du, mỗi lần đau đầu phát tác, đối phương đều hết sức kiên nhẫn dỗ hắn, bị cắn cũng không giận.
Tiêu Hành nhắm mắt, ký ức đột nhiên khôi phục chẳng có gì để tranh công, hắn vẫn có lỗi với Sở Chiêu Du, thậm chí không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-mang-thai-con-cua-nhiep-chinh-vuong/1791683/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.