Sở Chiêu Du ôm bụng, đúng lý hợp tình ngồi trên giường: “Trẫm cứ muốn uống đó.”
Ngang ngược.
Ánh trăng bên ngoài chiếu vào, con ngươi sáng trong của bệ hạ nhấp nháy nhấp nháy, cổ trắng lộ ra ngoài áo, hầu kết hơi hơi nhúc nhích, thoạt nhìn không phải cố ý hành người ta.
Tiêu Hành kéo cao chăn che bờ vai của y, thương lượng nói: “Nước đường được không? Canh gà? Canh lê? Tào phớ?……”
Sở Chiêu Du tới gần Nhiếp chính vương, nhỏ giọng nói: “Không phải trẫm muốn uống, là nhãi con muốn uống, ngươi nói với trẫm cũng vô dụng. Lần trước cũng không phải trẫm muốn ăn đậu hũ, tại nó cả.”
Tiêu Hành xuống giường thắp đèn, nhìn chằm chằm cái bụng an tĩnh của Sở Chiêu Du, thế nào cũng cảm thấy nhãi con rất oan uổng.
Sở Chiêu Du nhéo bụng mình, cố gắng diễn: “Ngày nào cũng hành Nhiếp chính vương, ta dạy dỗ nó giúp ngươi.”
“Ngươi đừng bắt nạt nó.” Nhiếp chính vương nắm lấy tay y, xoa chỗ da kia, “Đánh nó là được, ngươi thế này là đang bắt nạt mình, không đau sao?”
“Xem ra Nhiếp chính vương đúng là cha hiền.” Sở Chiêu Du chế nhạo mà nhìn hắn, “Vậy cho nó uống chút rượu mơ đi.”
Tiêu Hành xụ mặt, “Không được phép. Mấy thứ ta vừa nói ngươi chọn một cái đi.”
“Không chọn, trẫm muốn uống rượu.” Sở Chiêu Du vô cùng ngứa đòn, “Nếu không ngươi cho ta một chén nước vo gạo đi.”
Ngày đầu tiên nhãi con tồn tại đã phải uống thứ này, hai người cha của ngươi giàu có, vẫn phải uống thứ này, đáng thương.
Nhiếp chính vương lập tức lâm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-mang-thai-con-cua-nhiep-chinh-vuong/1791677/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.