Thời tiết ấm dần, bụng bầu của Sở Chiêu Du hiện rõ hơn nên sẽ không thượng triều được, mượn cớ bị ốm, thỉnh thoảng lại đắp một cái thảm lông, ngồi nghe báo cáo, tiện thể quyết định một số chuyện.
Kể từ đó, tin đồn nhảm xuất hiện khắp nơi, dân gian thậm chí có dã quẻ tính ra Tử Vi Tinh sắp ngã xuống, lang tinh thay thế, kết hợp với tin tức Sở Chiêu Du cáo ốm không tảo triều, độ tin cậy càng được củng cố.
Tiêu Hành không thẹn với lòng, không sợ đồn đãi, nhưng lời đồn có ý ngầm nguyền rủa Sở Chiêu Du, hắn không thể không để ý, vừa ra tay áp chế lời đồn, vừa diệt trừ ngọn nguồn.
Ngày kế tiếp, trên Tuyên Chính Điện, khi quan lại hô vạn tuế, Nhiếp chính vương trước nay vẫn đứng bỗng nhiên vén bào quỳ xuống, gây nên biết bao kinh ngạc cho toàn bộ quan văn quan võ đang đứng trong điện và cả thiên tử đang ngồi trên kia.
Sở Chiêu Du suýt nữa làm rơi thảm, thanh âm có hơi hoảng loạn: “Chúng, chúng ái khanh bình thân.”
Y ngơ ngác nhìn Nhiếp chính vương dưới thềm ngọc, một thân mãng bào, hai đầu gối khẽ hạ xuống, thẳng lưng, ai nhìn cũng phải khen trung chính ngay thẳng, rường cột nước nhà.
Trước đây hắn nghiêng người đứng, hờ hững nhìn đại thần hành lễ, bây giờ Tuyên Chính Điện thiếu đi một dáng người lúc nào cũng đứng ngay thẳng đĩnh bạt, đồng thời lại thêm một người quỳ xuống, ánh mắt trời bên ngoài cũng không bị hình bóng lẻ loi che khuất như mọi khi, chiếu thẳng vào trong điện, phản xạ ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-mang-thai-con-cua-nhiep-chinh-vuong/1791671/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.