Câu nói “Bổn vương không phải đang thương lượng với ngươi, không ăn thì cút” đang tính phát ra nghẹn luôn trong ngực, hầu kết Tiêu Hành chuyển động, hung hăng nhịn xuống.
Nhiếp chính vương có nhường ai bao giờ, sợ làm tới Sở Chiêu Du lại khóc.
Bổn vương hành sự quang minh lỗi lạc, lại sợ túi khóc mỏng manh yếu đuối này. Lần trước trừng tí đã khóc, mắng “cút” chắc lăn ra đất khóc luôn quá?
Tiêu Hành tìm một đống lý do, cực kỳ kiên nhẫn: “Rốt cuộc ngươi muốn gì.”
Nhiếp chính vương hung hăng, cơm ăn không vô nuốt không trôi.
Sở Chiêu Du phỉ nhổ trong lòng, bỗng nhận ra, y chỉ là một con rối nhỏ dựa vào đâu được ngồi ăn cùng bàn với Nhiếp chính vương, chắc chắn người ngồi đối diện có nhiệm vụ, y cần gì ăn ngon, xây dựng không khí ăn cơm tốt đẹp cho Nhiếp chính vương là được rồi. Y không làm, Nhiếp chính vương lại tức giận.
Ánh mắt yếu ớt nhìn đồ ăn trong tay Nhiếp chính vương, cháo trắng, dưa muối, bánh dưa chua đã ăn mấy miếng.
Y cầm muỗng sứ trắng, có lệ múc một muỗng cháo đầy thịt nạc và hải sản tanh rình.
Tiêu Hành lấy chén của y, dịch chén của mình qua, toàn bộ không đến hai giây, đồ ăn trước mặt được thay đổi.
Tuy Nhiếp chính vương đã ăn, Sở Chiêu Du cũng không ghét, y bưng chén, quả nhiên không thể ăn sơn trân hải vị hoài, sẽ bị ngán đó.
Tiêu Hành thấy y cuối cùng cũng chịu ăn, nội tâm lại sinh ra cảm giác như trút được gánh nặng.
Cũng khá dễ nuôi.
Bổn vương ăn ít một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-mang-thai-con-cua-nhiep-chinh-vuong/1791636/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.