Sở Chiêu Du tìm bừa một lý do: “Trẫm vừa gặp Nhiếp chính vương thì tự nhận thấy rằng thời gian trẫm tự mình chấp chính rất ngắn ngủi, khả năng quản lý và tính toán kế sách trị quốc vẫn kém xa Nhiếp chính vương. Điều động Long Uy quân là việc lớn, vẫn nên giữ lại thảo luận lại với Nhiếp chính vương sau, việc này coi như xong.”
Sợ Chiêu Du mượn cơ hội nịnh hót thổi phồng Nhiếp chính vương một phen, đã bảo Tiểu Hắc rất thông minh mà, là y trị bệnh cho Nhiếp chính vương.
Vừa nghĩ tới chuyện Tiểu Hắc bị lừa mấy lần, Sở Chiêu Du có cảm giác không chân thực, nếu không cùng ăn cùng ở hai ngày thì y chắc chắn sẽ nghĩ rằng Nhiếp chính vương còn có một tên đệ đệ ngốc nghếch.
Nói xong, Sở Chiêu Du liếc mắt nhìn Tiêu Hành, không phát hiện rằng trong mắt mình toàn là hàm ý cầu khen thưởng.
Đuôi lông mày Tiêu Hành hơi động, không có biểu tình gì dư thừa, ánh mắt nhìn về phía Sở Chiêu Du giống như những người khác, thậm chí còn có thêm vài phần cay nghiệt và thù hận khó có thể phát hiện.
Trên đường tới đây, đã có thủ hạ bẩm báo đại khái tình hình, thái hậu lấy được nửa khối hổ phù, lần này hoàng đế ra ngoài có vẻ như là đã thông minh lên, biết rằng không thể giao hết cả khối hổ phù cho thái hậu, thà rằng đưa vào tay kẻ địch chứ thái hậu tuyệt đối không thể nào lấy được.
Sắc mặt Sở Chiêu Du trắng bệch, ánh mắt lấp lóe mấy phần, y đúng là là thật lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-mang-thai-con-cua-nhiep-chinh-vuong/1791625/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.