☆ Chương 7
Chẳng lẽ Trầm Mặc thật sự là Phương Ánh Duy?
Cho nên cậu biết đàn guitar, biết sáng tác. Cũng không muốn gặp mình, không muốn nói chuyện, là sợ thân phận chân thật của cậu sẽ bị mình đoán được?
Cho nên cậu hóa trang tham gia party? Cho nên cậu tặng mình đĩa đơn chưa ra thị trường?
Nhưng không nghe nói Phương Ánh Duy còn có em trai a?
Chẳng lẽ có em trai chẳng qua chỉ là nói đại?
Từ Vũ Diệp lắc đầu một cái, càng nghĩ càng cảm thấy phỏng đoán này quá hoang đường.
Sau khi loại trừ Phương Ánh Duy ra khỏi danh sách hiềm nghi, một đêm này, cuối cùng hắn vẫn không thể tìm được người tên Trầm Mặc trên mạng đó.
Trên đường về nhà, tinh thần và cảm xúc đều dưới đáy Từ Vũ Diệp từ tận đáy lòng cho rằng mình nhất định đã điên rồi.
Chỉ có người điên mới có thể mù quáng nóng lóng đi tìm người không biết mặt mũi cũng không biết tên thật.
Về nhà đã qua mười hai giờ, trên MSN thật tĩnh lặng.
Cậu còn chưa về? Cậu còn đang chờ mình tìm cậu sao?
Thu nhỏ cửa sổ MSN, nhìn chân dung tự vẽ của Trầm Mặc lấy làm khăn trải bàn, Từ Vũ Diệp xuất xuất thần nghĩ.
Ngũ quan đều bị đặt sai vị trí dùng đủ mọi màu sắc ghép lại, mà có thể coi là mặt người à? Vậy mà hắn cứ thích ngắm bức tranh lạ đời này, cuối cùng dứt khoát đổi khăn trải bàn thành bức tranh này.
Nét vẽ và sắc thái lạ đời tràn đầy lực sinh mệnh, xuyên qua hình ảnh có thể lây nhiễm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-mac-chi-ca/1020173/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.