Tiếng ùng ục, ùng ục –
Ấm nước sôi sùng sục trên chiếc bàn gỗ trong một căn nhà dân thấp bé ở huyện Hòa Phong, hơi nước trắng xóa bốc lên nghi ngút giữa ba người. Mạnh Họa lật cuốn sổ ghi chép: “Hiệu trưởng Đỗ, Hác Tam Muội đã là học sinh của bà từ mười năm trước rồi, bà chắc chắn vẫn còn nhớ chứ?”
“Nhớ chứ, sao lại không nhớ,” Hiệu trưởng Đỗ run rẩy tháo kính lão, dùng ống tay áo từ từ lau đi những giọt nước đọng trên tròng kính, “Cái đứa bé đó... và hai người chị gái của nó nữa, đều là những đứa trẻ khổ mệnh, số phận ai cũng như ai.”
Mạnh Họa liếc nhìn Cố Nham đang lật giở những cuốn album ảnh cũ kỹ bên cạnh, hỏi: “Đều như nhau ư?”
Ánh sáng chiều đông bên ngoài cửa sổ xuyên qua hơi nước, hằn lên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Hiệu trưởng Đỗ những vệt sáng vàng nhạt. Một lúc lâu sau, bà đeo lại kính, ánh mắt phía sau tròng kính trở nên nặng trĩu: “Ba đứa con gái đó đều bỏ học giữa chừng, thật ra cả ba đứa đều học khá tốt, nhưng gia đình không cho đi học nữa. Hồi đó tôi còn đến tận nhà nói chuyện với cha mẹ chúng, nhưng chẳng ích gì, đôi vợ chồng già ấy chỉ nghĩ con gái đến tuổi là có thể đi làm kiếm tiền rồi.”
“Là khóa này đúng không, Hiệu trưởng Đỗ?” Cố Nham một tay kẹp album ảnh, đưa một tấm ảnh kỷ yếu đã ố vàng, phai màu ra trước mắt Hiệu trưởng Đỗ, “Đứa nào là Hác Tam Muội?”
Hiệu trưởng Đỗ dùng hai tay nhận lấy album
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-mac-cam-vo-latte/4646712/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.