Vài ngày sau.
Tuyết hoa bay lất phất từ bầu trời Lư Dương, mang theo hơi lạnh buốt giá trườn lên khung cửa sổ hành lang của Cục Công an Hồ Tân, để lại từng vòng sương trắng xóa.
Trong hành lang, cánh cửa phòng pháp y đóng chặt, một bộ xương đen kịt của người phụ nữ trưởng thành được đặt gọn gàng trên bàn giải phẫu. Trên kệ bên cạnh là một túi tang vật trong suốt chỉ to bằng lòng bàn tay, bên trong chứa rất ít đất. Bác sĩ pháp y Lục vừa tháo găng tay, hơi nghiêng đầu kể lại gì đó với Chủ nhiệm Hạ. Kể từ khi được điều từ Cục Thành phố đến hỗ trợ một thời gian trước, Chủ nhiệm Hạ vẫn chưa về, ông làm việc tăng ca để kiểm tra đất, đến nỗi đôi mắt thâm quầng.
Cộc cộc, cánh cửa bị gõ vài cái.
"Ách xì--" Cánh cửa phòng vừa được đẩy ra, tiếng hắt hơi của Tiểu Uông đã vang lên.
Bác sĩ pháp y Lục lập tức lớn tiếng khiển trách: "Này này này, không được hắt hơi lung tung ở đây đâu nhé, công việc của tôi vẫn chưa xong mà!"
Tiểu Uông sợ hãi lùi về sau mấy bước, Cố Nham với vẻ mặt nghiêm túc bước qua anh ta đi vào phòng pháp y, đi thẳng vào vấn đề: "Chủ nhiệm Hạ, báo cáo ông gửi tôi đã xem rồi."
"Hừ, cái này không trách tôi, tôi đã cố gắng hết sức rồi!" Chủ nhiệm Hạ chỉ vào quầng thâm dưới mắt mình, "Anh xem, cái này là do bệnh nghề nghiệp đó! Anh phải xin trợ cấp cho tôi, xin cậu của anh ấy."
Cố Nham liếc nhìn túi tang vật trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-mac-cam-vo-latte/4646698/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.