Hơi thở của Cố Nham khựng lại trong giây lát.
Hà Nhượng Trần mang theo nụ cười rạng rỡ hỏi: “Đẹp không? Anh thích không?”
Dứt lời, Hà Nhượng Trần lại móc ra một vỏ cam từ túi áo, “tách” một tiếng bật lửa, rồi lại thắp lên một bông pháo hoa dành riêng cho Cố Nham –
– Xoẹt!
Bông pháo hoa lần này là thành công nhất, nở rộ đặc biệt rực rỡ, theo từng đốm lửa nhảy múa, in rõ mồn một trong đồng tử của cả hai người đang nhìn nhau.
“Em có phải là người đầu tiên chúc anh sinh nhật vui vẻ không?” Đôi mắt màu nhạt của Hà Nhượng Trần lấp lánh niềm vui sướng, “Còn có quà nữa, dù chỉ là một bông pháo hoa thôi.”
Quả thật là người đầu tiên.
Thậm chí đối với Cố Nham, không chỉ là năm nay, mà còn là lời “chúc mừng sinh nhật” và “quà sinh nhật” đầu tiên anh nhận được trong hai mươi năm kể từ khi cha mẹ qua đời.
Thực ra, trong vài năm sau tai nạn xe hơi của cha mẹ, người nhà đều cố ý không nhắc đến, hy vọng theo thời gian Cố Nham có thể nguôi ngoai phần nào. Anh cũng thực sự đã làm được, dùng sự bình tĩnh và kỷ luật tự giác gượng ép để xây dựng một bức tường kiên cố, ngăn cách nỗi đau thương. Nhưng chỉ có bản thân anh mới biết, đằng sau vẻ ngoài đã nguôi ngoai ấy thực chất là một nỗi bi thương sâu sắc hơn.
Con người ta, một khi đã trải qua một trận tuyết lở về cảm xúc, sẽ luôn âm ỉ một nỗi đau tê tái trước cái lạnh tàn khốc của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-mac-cam-vo-latte/4646691/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.