“Đội phó Cố, đây là lời khai của hai tên bắt cóc kia, hoàn toàn khớp với những gì Đào Vĩ Phong đã nói, không có gì bất thường cả. Điện thoại của Ngô Đại Dũng chúng tôi đã truy vết rồi, số của hắn đã bị khóa từ lâu,” Tiểu Uông rón rén theo sau Cố Nham vào văn phòng, “Chắc là do trước đây hắn trốn nợ, sau này khả năng cao dùng điện thoại mạng, tạm thời không truy được.”
Cố Nham lướt lên xuống trên chiếc máy tính bảng của mình: “Được, Đội trưởng Lữ bên đó có tiến triển gì không?”
Tiểu Uông thẳng người đứng nghiêm, vẻ mặt đầy bất mãn: “Đừng nhắc nữa! Canh me mấy tiếng đồng hồ, anh em tổ hai đều cảm cúm hết rồi mà tên Ngô Đại Dũng đó vẫn không lộ mặt, anh nói có tức chết người không! Đội trưởng Lữ đành phải dặn dò đồng nghiệp ở thành phố Hoài Hải chú ý, rồi đưa mẹ của Kỳ Thanh về trước.”
Cố Nham “ừm” một tiếng, đặt máy tính bảng xuống, ánh mắt lướt qua mấy bức tranh trải trên bàn.
Đó là những thứ đã được tìm thấy ở nhà Ngô Đại Dũng trước đó.
“Vụ bắt cóc này xem như kết thúc rồi phải không? Nghĩa đen thì cũng chưa hẳn nhỉ,” Tiểu Uông ngồi ngược trên ghế, ngón tay vô thức v**t v* những sợi râu ria mới mọc trên cằm, lẩm bẩm, “Ngô Đại Dũng vẫn đang chạy trốn, phải bắt được hắn mới được. Nhưng may mắn là nạn nhân đã được cứu về, không ai bị thương, đúng không, Đội phó Cố?”
Cố Nham không trả lời, chỉ đứng đó, ánh mắt trầm tư nhìn chằm chằm vào mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-mac-cam-vo-latte/4646672/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.