“Xin lỗi, xin lỗi… tôi cầm không vững.”
Hà Nhượng Trần ở cửa không ngừng xin lỗi dưới ánh mắt của hai người trong phòng, sau đó cúi người xuống định nhặt chiếc đèn pin dưới đất, nhưng còn chưa kịp chạm tay vào thì-
Rầm… rầm…
Cánh cửa tủ bị gió đẩy lắc lư, từng đợt va vào các dụng cụ tập thể hình, phát ra tiếng động nặng nề, như có người đang đập vào cánh cửa trong bóng tối. Hà Nhượng Trần đang ngồi xổm, tầm mắt vừa vặn rơi xuống phần dưới cánh cửa tủ, giống hệt góc nhìn của một đứa trẻ, tiếng va đập vang vọng chói tai chui vào não anh.
Cảnh tượng này dường như bị cắt xén, chồng chéo lên nhau ngay lập tức, vô số khung cảnh tương tự tuôn trào từ sâu thẳm ký ức- cánh cửa bật mở, mùi mốc xộc thẳng vào mặt, cảm giác ngạt thở như thủy triều nhấn chìm anh. Bản thân lúc nhỏ bị ném vào không gian chật hẹp, kín mít, bất kể đập cửa, la hét thế nào, cũng không ai đáp lại.
“Ở đây tối quá, cháu sợ…”
“Cháu không muốn bị nhốt ở đây nữa!”
Giọng của cậu bé mang theo nỗi sợ hãi, bất lực và nghẹn ngào.
“Cậu bị làm sao vậy?” Đột nhiên, có người nắm chặt cánh tay Hà Nhượng Trần, kéo anh ra khỏi đoạn ký ức kinh hoàng đó một cách đột ngột-
.
Hà Nhượng Trần th* d*c từng hơi, mồ hôi lạnh thấm ra, tạo thành những vệt nước li ti uốn lượn trên gương mặt trắng sứ, cuối cùng chìm vào cổ áo, đôi môi run rẩy nhưng không phát ra tiếng nào.
Cố Nham nắm lấy vai anh, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-mac-cam-vo-latte/4646669/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.