Cảnh Nhân đế chút sững sờ, nhưng lòng hắn lại cảm thấy chuyện vốn nên như thế. Đêm qua hắn tuy rằng rất phẫn nộ, nhưng lòng lại bình tĩnh. Phẫn nộ vì Nghiêm Húc cả gan làm loạn, bình tĩnh là vì biết rõ ở trong cung sẽ không thể xảy ra chuyệ gì.
Một hoàng đế đúng nghĩa sẽ có lúc mỏi mệt mà ngủ quên trên án thư, việc này không hiếm lạ. Vào những lúc như thế, hạ nhân bên cạnh sẽ đắp cho hắn một kiện y phục, như vậy vừa có thể săn sóc hoàng đế, vừa có tác dụng đánh thức hắn. Hoàng đế bị động tác này đánh thức, hoặc là tiếp tục ở lại ngự thư phòng xử lý chính sự, hoặc là về giường ngủ, đồng thời có thể sẽ cảm kích hạ nhân đắp áo một chút, đây mới là bổn phận của cung nhân.
Làm sao lại có thị vệ dám nhân lúc Hoàng Thượng ngủ mà ôm vào lòng, cái này căn bản là khinh nhờn long thể, tuyệt đại bất kính. Trừ phi là tình thế Hoàng Thượng bệnh nặng rất cấp bách mới có thể tự quyền hành sự, còn lại đều là phạm thượng.
Cứ cho là Nghiêm Húc có cách qua mặt hạ nhân hầu hạ Cảnh Nhân đế, có thể nói là Hoàng Thượng không thoải mái đã lệnh cho gã dìu về tẩm điện, nhưng như vậy cũng không được. Bởi vì một khi hoàng đế không thoải mái, trước hết phải truyền thái y, chứ không phải để cho thị vệ di dời vị trí của hắn. Hành động đem hắn ra khỏi ngự thư phòng của Nghiêm Húc sẽ khiến người hoài nghi ngay chứ đừng nói đến chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-luon-cam-thay-co-gi-do-khong-dung/1315129/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.