Sau khi lệnh cho Nghiêm Húc lui ra, Cảnh Nhân đế vẫn chưa trở lại phòng ngủ, hắn lệnh cho ám vệ gọi cấm vệ quân đắc lực nhất hiện nay là Phó thống lĩnh Tỉnh Tây Hiến đến. Hắn hỏi chuyện Phó thống lĩnh xong, hỏi thêm vài việc, lúc này mới để mọi người lui xuống để trở về phòng.
Rõ ràng sáng sớm lúc thức dậy còn tỉnh táo khoẻ mạnh, ai ngờ nghe xong báo cáo của Nghiêm Húc, Cảnh Nhân đế lại tỏ vẻ mệt mỏi. Hoàng hậu vội vàng để Cảnh Nhân đế ngồi xuống, rót cho hắn một chén trà.
Uống ngụm trà nóng, Cảnh Nhân đế cau mày thở dài: “Nghiêm Húc này… Aiz, hắn rõ ràng là thống lĩnh cấm quân trẫm tự mình chọn lựa, vì sao lại lỗ mãng như thế? Năm đó cũng do trẫm nhìn trúng hắn…”
Nói đến chỗ này, Cảnh Nhân đế gõ gõ đầu, phát hiện mình lại nhớ không ra vì sao chọn Nghiêm Húc. Hắn có một loại ấn tượng Nghiêm Húc thật trung thành, thật khiến người yên lòng, vì thế vẫn luôn tin tưởng gã, nhưng hôm nay Cảnh Nhân đế phát hiện, có đôi lúc chỉ trung thành thôi chưa đủ. Tự Nghiêm Húc có ý nghĩ càn quấy như vậy, một lần là đủ uy hiếp toàn bộ an nguy hoàng thành, chuyện đó không thể tùy tiện tha thứ. Vai mang trọng trách tâm phải tỉnh táo, câu này không chỉ dùng cho đế vương cùng quan văn, quan võ cũng phải lưu tâm.
Nhưng mà… hắn nhớ mãi không ra.
Hoàng hậu ngăn cánh tay hắn đang gõ đầu, nắm vào tay mình, chưa được Cảnh Nhân đế cho phép đã ngồi đối diện nhìn thẳng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-luon-cam-thay-co-gi-do-khong-dung/1315123/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.