Năm nay là một năm Hạ quốc được mùa, một năm không có thiên tai, ngẫu nhiên có lở núi động đất cũng không nguy hại đến thành thị, lâu lâu xuất hiện sơn tặc trộm vặt không làm ai bị thương. Một năm ngũ cốc được mùa, quốc khố tràn đầy, cũng bởi Hạ quốc no đủ, Tân chính của Cảnh Nhân đế mới thuận lợi như thế. Vì chỉ cần xảy ra một đợt thiên tai, các quan văn nhất định sẽ lại tìm lý do, bức Cảnh Nhân đế hạ chiếu Tội kỷ tự trách bản thân không lo đủ cho dân chúng. Tội Kỷ vừa hạ, Cảnh Nhân đế chỉ sợ không thể thấy Tân chính được thi hành.
Thời tiết cuối thu mát lạnh, hạ quốc đón mừng thu săn năm nay.
Mùa thu tổ chức đi săn theo lệ có thể mang gia quyến, có quan viên không chỉ mang chính thê, tiểu thiếp cũng sẽ được theo. Thân là đế vương Cảnh Nhân đế lại càng muốn mang theo nhiều người, dù sao tất cả chi tiêu đều từ xuất từ nội khố, mấy năm qua mưa thuận gió hoà, quốc khố nội khố đều tràn đầy, căn bản không thiếu tiền.
Hoàng hậu là nhất định phải mang, lúc chọn thêm người, Cảnh Nhân đế không khỏi nhớ tới tư thế hiên ngang của Hoàng hậu, chỉ cảm thấy thu săn thật sự rất thích hợp với Hoàng hậu. Thu săn năm rồi, hoàng đế không ở trong cung, Hoàng hậu phải ở lại cung chủ trì đại cục, từ khi gả cho Cảnh Nhân đế, trừ bỏ lễ tế thiên hàng năm cùng lễ Mở cày vụ xuân, Hoàng hậu chưa một lần xuất cung, lúc này Cảnh Nhân đế quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-luon-cam-thay-co-gi-do-khong-dung/1315115/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.