Cảnh Nhân đế xem thẳng một mạch đến khuya, vừa xem vừa hỏi Lâm Bác Viễn mấy vấn đề, nhìn Lâm Bác Viễn bằng ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ, Lâm Bác Viễn gục đầu xuống, đắc ý cười.
Hôm qua hắn đã hứa với hoàng hậu rằng sẽ cùng nàng rèn luyện rồi mới đi ngủ, kết quả hoàng hậu chờ đến khuya còn chưa thấy người trở về, hoàng hậu nhìn trăng treo giữa trời, đồng hồ cát chỉ rằng đã qua giờ tý, liền phái người đến ngự thư phòng tìm hiểu một chút. Tin tức rất nhanh truyền đến, nói Hoàng Thượng sau khi hạ triều liền triệu kiến Lâm Ngự sử đến ngự thư phòng, hai người vẫn ở bên trong thương nghị sự tình, ngay cả ngọ thiện cùng bữa tối đều từ Ngự thiện phòng đưa ra, Lâm Bác Viễn dùng bữa cùng bệ hạ, cho dù một người ngồi ghế, một người đứng bên án thư, không ai vượt qua ranh giới, nhưng vinh sủng thế này đã là rất lớn rồi.
“Lâm Bác Viễn…” Hoàng hậu thầm nhớ kỹ tên này, cười nhẹ một tiếng, “Là ta sơ sót, nhãn lực chỉ đặt ở hậu cung, quên mất ngoài cung cũng không thiếu người.”
Nói rồi khoác phượng bào, cầm thêm một cái áo choàng, mang theo vài cung nữ thái giám đến ngự thư phòng. Vốn dĩ phi tần xuất môn đều dùng kiệu, hoàng hậu lại chê đi kiệu chậm, tự mình bước cho nhanh, tuỳ tùng theo sau từ thong thả dần chuyển qua cuồng chân chạy theo mới miễn cưỡng đuổi kịp bước chân như bay của hoàng hậu. Trong đám tuỳ tùng này đã không còn thân tín mà hoàng hậu luôn mang theo – Hạ Hà.
Rất nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-luon-cam-thay-co-gi-do-khong-dung/1315112/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.