Chương trước
Chương sau
Hoắc Tiểu Lang không vui vẻ được bao lâu, chuyện cô tăng giá khi mua đồ liền bại lộ.

Ban đầu phát hiện chuyện này chính là Trần Hạc Lệ, là một nữ sinh rất vênh váo ở trong lớp, một truyền mười mười truyền trăm, chuyện này đa số mọi người đều biết.

Trần Hạc Lệ là người hay nhờ vả Hoắc Tiểu Lang đi mua đồ, hơn nữa mỗi lần mua rất nhiều, là khách quen của Hoắc Tiểu Lang, cho nên Trần Hạc Lệ phát hiện Hoắc Tiểu Lang tăng giá thì vô cùng bất mãn.
“Nhìn cậu thành thật như vậy, không nghĩ tới sau lưng lại làm chuyện như vậy? Loại này tiền này cậu cần lắm sao?”

Thời điểm khi tan học, Trần Hạc Lệ mang theo nhóm nữ sinh chặn ở hành lang trách mắng Hoắc Tiểu Lang.

Hoắc Tiểu Lang bị ép đến góc tường, cúi đầu, nhìn mũi giày của mình.
“Mọi người đều là bạn học, cậu cần thiết phải làm chuyện như vậy sao? Muốn tiền đến điên rồi?”
Hoắc Tiểu Lang ở phía dưới nhỏ giọng phản bác, “ Đều là bạn học, là có thể vẫn luôn ức hiếp tôi, muốn tôi làm chân chạy vặt cho các cậu sao?”
“Cậu nói cái gì?” Trần Hạc Lệ cau mày,
“Nói to lên! “

Hoắc Tiểu Lang không nói chuyện, lắc lắc đầu.
“Nếu cậu đã nói như vậy, tôi liền nói cho mọi người biết, không bao giờ nhờ cậu đi mua đồ nữa !”

Đến tiết chính trị ,Hoắc Tiểu Lang ngồi thất thần cả buổi.
“Cậu làm sao vậy?” Tuy rằng Hoắc Tiểu Lang đi học thường xuyên không chú ý , nhưng hôm nay phá lệ trầm mặc, Ngô Thừa Hiên cảm giác được, hỏi Hoắc Tiểu Lang: “Người nhà vì thành tích của cậu không tốt mà mắng cậu à?”
Hoắc Tiểu Lang nhanh chóng nhìn thoáng qua trên bục giảng, “Không có.”
“Vậy cậu bị làm sao ?” Ngô Thừa Hiên nói, “Bởi vì tất cả mọi người đều nói chuyện cậu tăng giá?”
Hoắc Tiểu Lang không nói chuyện, Ngô Thừa Hiên liền biết cậu đoán trúng.
“Không có việc gì,” Ngô Thừa Hiên vỗ vỗ bả vai Hoắc Tiểu Lang, “Những người đó nói vậy liền kệ họ đi, hiện tại trời càng ngày càng lạnh, không ai muốn đi ra ngoài mua đồ cả.”

Hoắc Tiểu Lang ngẩng đầu, “Có ý gì?”

“Cậu chờ xem, Trần Hạc Lệ đến cuối cùng vẫn sẽ đến tìm cậu, cho dù cậu tăng giá, bởi vì cậu là độc quyền a!”
Hoắc Tiểu Lang mày nhăn lại, “Độc quyền cái gì?”
Ngô Thừa Hiên cũng không quá yêu thích tiết chính trị vì thế dùng một tiết phổ cập cho Hoắc Tiểu Lang biết “độc quyền ” đến tột cùng chỉ chính là cái gì.
Hoắc Tiểu Lang thật giống như mở ra thế giới mới, tam quan khai sáng.

Quả nhiên Ngô Thừa Hiên nói không sai, việc làm thêm Hoắc Tiểu Lang yên lặng một đoạn thời gian. Đến lúc thời tiết càng ngày càng lạnh, không có người đi ra ngoài mua đồ vật, mọi người lại không muốn ôm bụng đói để học dứt khoát tìm Hoắc Tiểu Lang.

Tất cả mọi người đều nghĩ, thời tiết lạnh như vậy, thêm chút tiền ấy cũng coi như là chạy chân phí.Vì thế việc làm thêm Hoắc Tiểu Lang liền lại phát hỏa lên.

Ngày đó sau khi được Ngô Thừa Hiên giảng giải, Hoắc Tiểu Lang liền ở trong lòng có một chủ ý, nhưng cụ thể là làm như thế nào, Hoắc Tiểu Lang còn phải suy xét một chút.

Ngô Thừa Hiên nhìn Hoắc Tiểu Lang càng ngày càng bận, có chút hối hận.

Nháy mắt liền đến kì thi cuối kì, Hoắc Tiểu Lang lại một chút cũng không nghĩ học tập. Học làm gì, còn không bằng việc làm thêm này của cô.

Gần kì thi, các bạn học cùng trở nên nóng nảy. Lễ Giáng Sinh cũng đã tới, sau Giáng Sinh chính là tết Nguyên Đán.

Đêm Bình An hôm nay, Hoắc Tiểu Lang ở nơi này mua đồ ăn bên ngoài, buổi sáng lại giống như mọi khi, Hoắc Tiểu Lang cơ hồ muốn bùng nổ.

Ngô Thừa Hiên vừa vặn từ bên ngoài trở về, đi theo Hoắc Tiểu Lang cùng nhau phân phát.
Ngô Thừa Hiên nhìn tay nhỏ của Hoắc Tiểu Lang đỏ bừng, bên ngoài lạnh lẽo, Hoắc Tiểu Lang lại chạy ra một quần áo mỏng manh.
“Cậu đây là tự tạo nghiệp à? ” Ngô Thừa Hiên nói, “Không cảm thấy mệt sao?”
Ngô Thừa Hiên biết gia cảnh Hoắc Tiểu Lang không tệ, cô căn bản không thiếu chút tiền này, Ngô Thừa Hiên không nghĩ ra vì cái gì Hoắc Tiểu Lang lại liều mạng như vậy.
“Chờ ba tớ trở về, tớ mong ông ấy được hạnh phúc.”
Trước kia Hoắc Tiểu Lang không biết, hiện tại nhận thức của cô về Chu Mộ Trạch đã rõ ràng, cô không thể ăn bám người ta mãi được.

Trên thế giới này thứ tốt quá nhiều, Chu Mộ Trạch mua cho cô những thứ đồ ăn , mang cô đi siêu thị, mua quần áo, tất cả đều là thứ tốt.

Hoắc Tiểu Lang xem qua giá cả, số tiền đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Cho nên Hoắc Tiểu Lang mới muốn kiếm tiền, chờ đến khi Hoắc Miện trở về, cho ông sống tốt một chút.
Cô đã trưởng thành, nên báo hiếu Hoắc Miện.

Đêm Bình An buổi tối tuyết rơi.
Thời điểm tan học, Hoắc Tiểu Lang cúi đầu đi về phía trước, cảm giác phía sau đột nhiên có người chụp hình mình.
Hoắc Tiểu Lang ở trường học không có bạn bè, Trần Hạc Lệ sau chuyện đó liền càng không có quan hệ , người duy nhất có thể gọi “bạn bè ” chỉ có một người.
“Ngô Thừa Hiên.”

Ngô Thừa Hiên cười rộ lên, đi ở bên cạnh Hoắc Tiểu Lang bên, “Cậu làm thế nào biết là tớ ?”
Ngô Thừa Hiên không mặc đồng phục, bên trong là chiếc áo lông màu trắng, bên ngoài khoác áo lông vũ màu đen dài đến đầu gối, phía dưới đi một đôi giày bóng rổ màu đỏ. Cậu vốn dĩ đã cao, mặc như vậy trông lại càng cao hơn.

Cậu đeo cặp sách lệch về một phía, nụ cười trên mặt tựa như ánh nắng mùa xuân, “Hôm nay người nhà đến đón cậu sao?”
“Chắc vậy,” mấy ngày nay chỉ cần không có không có việc, cô đều gọi cho Chu Mộ Trạch đến đón.

Ngô Thừa Hiên thất vọng một lát, “Giáng Sinh cậu có kế hoạch gì không? Vừa lúc là cuối tuần , muốn ra ngoài chơi không?”
Hoắc Tiểu Lang: “Đi đâu chơi?”
” Cậu đi rồi sẽ biết ,”
Hiện tại là thời gian tan học , cổng trường có chút đông, phía sau đột nhiên có một nam sinh lao tới, thiếu chút nữa đụng vào Hoắc Tiểu Lang, may mắn Ngô Thừa Hiên ở bên cạnh kéo lấy cô.Hoắc Tiểu Lang ngẩng đầu lên, “Cảm ơn.”
Ngô Thừa Hiên cười cười, “Đừng quên, ngày mai sáng sớm chúng ta khởi hành, tớ tới nhà đợi cậu.”
Hoắc Tiểu Lang gật gật đầu, “Được.”
Ngô Thừa Hiên đột nhiên ném thứ gì đó vào trong ngực Hoắc Tiểu Lang, “Cái này, cầm lấy.”
Hoắc Tiểu Lang còn chưa kịp phản ứng, Ngô Thừa Hiên đã biến mất ở trong đám người.

Hôm nay vẫn như cũ Chu Mộ Trạch đến đón cô.
Hoắc Tiểu Lang mở cửa xe, luồng khí ấm áp ập vào trước mặt, làm tan bông tuyết, Hoắc Tiểu Lang lên xe rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Chu Mộ Trạch chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu đen.

Chu Mộ Trạch đang xem di động, cũng không ngẩng đầu lên, “Cậu ta là ai?”
Này vừa hỏi Hoắc Tiểu Lang ngốc một chút, “Dạ? Ai?”
Chu Mộ Trạch ngẩng đầu, cằm chỉ chỉ đồ vật trong tay Hoắc Tiểu Lang.
Hoắc Tiểu Lang cầm lấy tới, “À , là cái này sao, Ngô Thừa Hiên.”
Chu Mộ Trạch nhíu mày, Hoắc Tiểu Lang không hề cố kỵ bổ sung một câu, “Chính là người kia, bạn tốt của tôi, chú còn nhớ sao? Là nam sinh kia…”
Chu Mộ Trạch khởi động xe, “Cậu ấy học rất tốt, vóc dáng cũng cao……” Hoắc Tiểu Lang càng nói giọng càng nhỏ.
Như thế nào…… Người bên cạnh, có chút không thích hợp sao?
Chu Mộ Trạch cười lạnh một tiếng, “Vóc dáng rất cao? Có thể cao bao nhiêu?”
Lúc ấy Hoắc Tiểu Lang không nghĩ tới ai đó đang hơn thua, loại dục vọng này đúng là người đàn ông nào cũng có. Dã tâm Chu Mộ Trạch cũng rất mạnh?
Không ai có thể biết được.

Hoắc Tiểu Lang đột nhiên nhận ra, lập tức sửa miệng, “Không có, chú, chú mới cao.”
Chu Mộ Trạch hừ lạnh một tiếng, lúc sau cũng không nói lời nào. Nhưng tốc độ xe như muốn lấy mạng người khác, rất nhiều lần rẽ ngang Hoắc Tiểu Lang đều yên lặng mà đem tay nắm chặt vào đai an toàn.

Cuối cùng cũng ngừng ở ngầm gara, trái tim bé nhỏ của Hoắc Tiểu Lang rốt cuộc mới buông lỏng.

Ngày mai không cần đến trường, điều này làm cho Hoắc Tiểu Lang đặc biệt vui vẻ.
“Dì Hồng tới sao?”
Chu Mộ Trạch đưa Hoắc Tiểu Lang cầm theo cặp sách, Hoắc Tiểu Lang nhảy nhót đi ở bên người Chu Mộ Trạch, “Không có.” Chu Mộ Trạch cười rộ lên, cúi đầu nhìn cô, “Như thế nào? Em sẽ làm cơm sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.