Chung Khởi nhìn chiếc bụng đã nhô lên của An Sơ, ánh mắt cay độc, nơi đây phải là con của hắn, chỉ có thể là con của hắn mà thôi.
Hắn ta nhìn hai tên vệ sĩ, hai tên này hiểu ý hành động, ép chặt An Sơ trên nền đất lạnh lẽo. Chung Khởi không có đủ kiên nhẫn chấp nhận thêm, không cần biết sinh linh ấy quan trọng thế nào với An Sơ, một cước nặng nề hướng thẳng vào bụng cô.
“ Mẹ ơi….” Lục Tiêu Ngạn cắn hai tên vệ sĩ vừa rồi, khi quay lại vừa vặn thấy cảnh tượng kinh hoàng này.
Ánh mắt anh đỏ ngầu, thù hận bùng nổ gào thét bên trong nội tâm đứa trẻ, anh chạy đến chỗ Chung Khởi, muốn giết chết hắn ta, nhưng lại bị hai tên vừa rồi giữ chặt.
Hai tên hối lỗi: “ Tôi sẽ mang thằng bé đi ngay.”
Chung Khời như nghĩ ra trò gì thú vị, khóe miệng câu lên: “ Để nó chứng kiến đi.”
Tàn nhẫn không đủ để miêu tả con quỷ dữ này. Chung Khởi một lần nữa đạp vào bụng An Sơ, những lần tiếp theo không thể đếm được, mà An Sơ bị giữ chặt hai tay, nước mắt không ngừng tuôn ra, đau đớn khắp cơ thể.
“ Cút ngay, thả tôi ra….tôi phải giết chết ông…”
‘ Ngạn tử, bảo vệ mẹ và cả em trai con nữa’
An Sơ đau đớn gập người, giữa hai chân không ngừng chảy máu, cô biết đứa trẻ không còn rồi, đứa trẻ gắn liền với sinh mệnh của cô không còn rồi.
Bỗng nhiên không thấy đau đớn nữa, hai tên vệ sĩ cũng thả tay ra, An Sơ nằm ngửa lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-luan-yeu-em/928456/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.