“ Tất cả chỉ tại cô là con gái của Doãn Lâm Gia, nếu không phải tại hắn ta cuộc đời tôi cũng không tồi tệ như này, nếu không có sự xuất hiện của cô tôi cũng không chật vật như thế, chỉ cần nhìn thấy Doãn Ái, nghe thấy tiếng khóc của Doãn Ái lại nhắc tôi nhớ Doãn Lâm Gia đã hại đời tôi như thế nào…”
Sự xuất hiện của Doãn Ái trên đời là sai, để cô có ý nghĩa hơn liền biến cô thành lá chắn cho Lý Tuyết. Doãn Ái hít một hơi, cô có đáp án rồi, hôm nay cũng không vô nghĩa.
“ Vậy mẹ và Kỉ Bách Điền quen biết trước, mẹ có liên quan gì đến vụ cháy năm đó chứ?” Đôi mắt của cô đỏ ửng, cứ tiếp tục như thể không còn tin tức nào có thể lung lay mình.
“ Người nhốt Đan Đan trong phòng là mẹ đúng không? Người khiến Khải Văn…không thể ra ngoài là mẹ đúng không…”
Doãn Ái khó khăn nói ra, lồng ngực cô bị ngợp đến khó thở, cổ họng đau đớn nấc nghẹn. Kí ức mười lăm năm tưởng như đã sớm quên, bây giờ vụ cháy đó như đang hiện ra trước mắt cô, chân thực vô cùng.
Một lúc sau, Tố Như mới lên tiếng: “ Thực xin lỗi.”
Chỉ ba chữ này liền đánh tan mọi hy vọng của Doãn Ái, hai tay cô nắm chặt lấy song cửa, giữ bản thân mình thật bình tĩnh, cô còn một câu hỏi nữa.
“ Dự án khu Vân Nam, là mẹ muốn hại Lục Tiêu Ngạn?”
Một phút sau, cũng vẫn là Tố Như lên tiếng, cũng vẫn là ba chữ đó: “ Thực xin lỗi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-luan-yeu-em/928417/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.