Hứa An xoa đầu cô, ánh mắt dịu dàng đặt lên người Doãn Ái. Thời khắc cô bước chân vào cao trung, ngoài Bạch Nhạc ra, Hứa An là người đàn ông đối xử với cô tốt nhất. Như Bạch Nhạc nói, anh là ánh nắng đẹp nhất rọi vào những nơi tối tăm.
Hứa An đưa Bạch Nhạc về nhà, Doãn Ái nhìn đồng hồ mới có 9 giờ tối, nếu bây giờ về nhà cũng chỉ có Lữ Nha, Lục Tiêu Ngạn vẫn đi công tác chưa về.
Doãn Ái nhìn vào màn hình điện thoại, một tuần vừa qua anh không gửi một tin nhắn hay gọi điện cho cô, mà Doãn Ái lại không muốn làm phiền anh.
Trở về Lục Bảo Kính, Doãn Ái thay giày ra, chậm chạp đi lên phòng ngủ. Thấy trong phòng đèn sáng, vốn ban đầu chỉ cho rằng Lữ Nha dọn dẹp, nhưng khi ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng chiếc vali đặt ở cuối phòng, ánh mắt cô sáng lên.
Phòng tắm không nghe thấy tiếng nước chảy, Lục Tiêu Ngạn mở cửa bước ra, cả người chỉ quấn một cái khăn tắm che đi phía dưới, thân hình săn chắc lộ ra, mấy giọt nước trên tóc lấp lánh rơi xuống.
“ Cũng đâu phải lần đầu nhìn thấy, mắt em sáng như thế, xem ra ở nhà rất cô đơn.”
Lục Tiêu Ngạn có một thú vui, anh rất dễ liên tưởng đến cái giường, lời nói dù có trong sáng bao nhiêu, hàm ý bên trong đen tối bấy nhiêu.
Doãn Ái hoàn hồn mới nhận ra mình thất thố, cô xua tay cười cười.
“ Anh đừng nói linh tinh, em chỉ là ngạc nhiên quá, không phải anh nói tuần sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-luan-yeu-em/928404/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.