Lục Tiêu Ngạn không biết Doãn Ái quan sát anh kĩ như vậy, nét mặt đến động tác đều rất giống. Doãn Ái không nói nhưng tự bản thân cô biết, đây có lẽ là kiệt tác lớn nhất của đời mình.
Sau khi gặp Lục Tiêu Ngạn, Doãn Ái không còn vẽ vì mưu sinh nữa, những bức tranh trống rỗng, vô vị thế không thể làm cô vui. Nhưng bây giờ khác, cô muốn vẽ lên cuộc hôn nhân của mình, như một cuốn nhật kí bằng hình ảnh.
……..
Hạ Tiểu Liên cũng chuẩn bị tốt nghiệp, cô vừa làm thêm vừa đi học, cảm nhận sâu sắc trước kia mình sống sung sướng thế nào. Mất đi chỗ dựa vững chắc, bản thân tự mình đương đầu thật sự rất khó khăn.
Cô đứng ở phòng chờ, quản giam thấy Hạ Tiểu Liên đã không còn ngạc nhiên nữa, cứ mỗi tuần cô ấy đều đến đây vào thứ tư để thăm Hạ Phủ Văn.
Hạ Tiểu Liên mang theo đồ dùng cá nhân cho ba, bên trong túi đỏ là mấy bộ quần áo, còn có một chút tiền dùng tạm, đồ ăn sẵn cũng được đóng gói cẩn thận.
“ Tiểu Liên, đã liên hệ với Dịch Hạo chưa? Chỉ còn cậu ta mới có thể giúp ba ra khỏi đây,…”
Mỗi lần Hạ Tiểu Liên đến, ba cô chỉ hỏi duy nhất một câu này, cũng không hỏi cô bên ngoài sống có tốt không, có thích nghi được chưa, có ốm không….
“ Ba, con và anh ta không có gì hết, con còn suýt hại chết Dịch Hạo, còn mặt mũi nào…”
Hạ Tiểu Liên còn chưa kịp dứt lời đã bị người đàn ông quát mắng, quản ngục cũng giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-luan-yeu-em/928402/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.