Bức tranh đen kịt hay trống vắng bây giờ biến thành vũ trụ màu sắc, đẹp đến kì lạ. Mỗi khi buồn bực, vẽ tranh như một liều thuốc, dù là Doãn Ái hay Lục Tiêu Ngạn cũng đều có quan điểm này.
Qua lần này bọn họ cũng hòa hoãn hơn một ít, Doãn Ái khó xử trở về giường, Lục Tiêu Ngạn lại rất thản nhiên ôm lấy cô, dường như chưa có gì xảy ra.
Giữa hai người gần như không có khoảng cách, Lục Tiêu Ngạn theo thói quen ôm rất chặt, Doãn Ái chỉ nằm im, cô không rõ cảm giác gì, đối với Dịch Phàm cô cũng chưa từng gần gũi như thế, cảm thấy rất không quen.
“ Bỏ tôi ra.”
Lục Tiêu Ngạn ôm chặt như này cô không thở được, cô hơi đá anh ra, Lục Tiêu Ngạn lại thấy cô làm nhộn, lười biếng nói.
“ Em bớt giận dỗi vớ vẩn đi.”
“ Tôi không giận, chỉ cảm thấy anh ngủ với nhiều người như thế rất mất vệ sinh, anh không sợ lây bệnh sao?”
Cô gái 20 tuổi chẳng chút ngại ngùng nói toẹt ra, Lục Tiêu Ngạn, cọ cọ vào người cô, lần đầu tiên anh kiên nhẫn giải thích cho con gái. Anh ngẫm lại, Doãn Ái phải cảm thấy may mắn biết bao, anh vì cô mà phá lệ bao nhiêu lần.
“ Đừng linh tinh, em cho tôi là ngựa giống à mà giao phối bừa bãi. Huống chi bên cạnh có vưu vật thế này, tôi ra ngoài tìm đàn bà làm gì.”
Lục Tiêu Ngạn hít lấy mùi hương trên tóc Doãn Ái, không chỉ cơ thể và khuôn mặt này anh ta thích, còn có tài năng vẽ tranh của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-luan-yeu-em/928375/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.