Rất nhanh sau đó đến Giáng Sinh, Bạch Nhạc không thể đón mừng với Doãn Ái, tâm tư đã sớm treo ngược cành cây, ngày nào cũng ngồi đan một cái khăn dài, chất len cũng rất ấm, màu xám khói thời thượng.
“ Đồ trọng sắc khinh bạn.”
Doãn Ái cười cười nói, Bạch Nhạc nghe vậy lại ra vẻ người vợ nhỏ nhu mì.
“ Không có a, đến hôm Giáng Sinh sẽ cho cậu bất ngờ.”
Cô ngàn vạn lần cũng không biết, Bạch Nhạc chỉ vì hành động nghĩa hiệp của Dịch Phàm ở căn tin mà thông đồng với anh, một lần nữa muốn tác thành cho hai người.
Doãn Ái đứng rất lâu trước của hàng gang tay ở Quảng trường, đôi nào cũng rất đẹp, nếu mẹ và dì Mai có thể đeo thì sẽ rất ấm, nghĩ vậy cô liền mua lấy hai đôi.
Bất ngờ mà Bạch Nhạc nói xuất hiện ngay ở Quảng trường, Dịch Phàm đứng dưới cây Giáng Sinh cao 15m rực ánh đèn, áo lông dài đến chân của anh càng tôn dáng vẻ cao ráo, ánh mắt nhu tình nhìn cô.
Dòng người qua lại sầm uất, tứ phía đều có tiếng cười nói, cả hội trường còn bài Giáng Sinh kinh điển “ All I want for Christmas is you”, nhưng lúc này, cô lại chẳng nghe được gì, trước mắt chỉ có Dịch Phàm đang đi đến.
“ Tiểu Ái, giáng sinh vui vẻ.”
“ Không nghĩ lại gặp anh ở đây, thật trùng hợp.”
“ Không trùng hợp, anh cố tình đợi em ở đây.”
Doãn Ái cảm thấy hồi hộp, tay cô toát mồ hôi lạnh, cảm giác như hàng nghìn con bướm đang bay trong bụng.
“ Chúng ta đón Giáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-luan-yeu-em/928367/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.