Doãn Ái ra khỏi đồn cảnh sát, bên ngoài đã tối om, nhưng so với phòng giam nhỏ hẹp và đáng sợ, bóng tối bên ngoài vẫn dễ chịu hơn. Cô đưa mắt nhìn theo chiếc Porsche dừng trước mặt, mắt cụp xuống, nặng nề bước vào trong.
Lần này được cứu ra, hai gia đình kia nhất định không phục, có lẽ bên ngoài đang chờ trực giết chết cô. Trước mặt, người đàn ông toát ra vẻ ngoài vương tử này cũng có thể bóp chết cô nếu không ngoan ngoãn.
Tiến thoái lưỡng nan, thật sự không còn cách nào khác ngoài phục tùng.
“ Xem ra em vẫn rất lưu luyến phòng giam, ra ngoài cũng không thấy biểu cảm gì thú vị.”
Thấy Doãn Ái không nói được gì, Lục Tiêu Ngạn cũng ép cô, dù sao vừa mới trải qua chuyện quá sức tưởng tượng như thế, cô sốc cũng phải.
“ Tôi không giết người, lúc tôi tới hắn ta đã nằm trên vũng máu rồi.”
Cô nhàn nhạt nói, lời này cô đã tường thuật bao nhiêu lần rồi, bây giờ lại như một cỗ máy được lập trình, muốn thanh minh cho bản thân.
Lục Bảo Kính sừng sững trước mặt, Doãn Ái chỉ cảm thấy ngột ngạt, cô như con cá đang nằm trên thớt.
“ Đi tắm đi, cả người đầy mùi ẩm mốc.”
Doãn Ái vào phòng tắm, bên trong rộng rãi sạch sẽ, so với phòng giam kia đúng là một trời một vực, cô ngâm mình trong nước lạnh ngắt, hai mắt nhắm nghiền lại, cái nhìn đầy phức tạp của Dịch Phàm lại hiện lên.
Không rõ là biểu tình gì, nhưng anh không tin cô, ánh mắt ấy chẳng có nổi tia hi vọng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-luan-yeu-em/928361/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.