Cuồng nhiệt qua đi, Lục Tiêu Ngạn nằm nghiêng sang một bên giường, một tay anh kéo Doãn Ái lại gần. Lần đầu tiếp xúc da thịt thân mật như vậy, cô vẫn không quen, hơi đẩy anh ta lùi người về phía sau. Doãn Ái trùm chăn lên che đi cơ thể đầy dấu hoan ái, mắt cô rất sáng, có hồn, bây giờ lại phủ thêm tầng hơi nước mỏng, đẹp long lanh. Lục Tiêu Ngạn cảm thấy lửa trong cơ thể, giọng anh đầy dục vọng gọi tên cô. “ Tiểu Ái.” Cô ngẩng đầu lên, đôi môi hồng hào khẽ mở. Doãn Ái không biết, dáng vẻ này của cô mị hoặc đến mức nào, hoàn toàn có thể khơi gợi dục vọng nguyên thủy của đàn ông. Lục Tiêu Ngạn vẫn kiềm chế, hôm nay anh quả thật làm cô hơi nhiều, đến giờ người cô vẫn còn hơi run lên. “ Đừng quên hẹn, mỗi cuối tuần cô đều phải đến đây.” Doãn Ái không nói gì, ngầm coi như đã hiểu. Cô đứng dậy thu dọn lại quần áo của mình, cuối cùng sực nhớ đến tin nhắn chiều này, miễn cưỡng xin xỏ Lục Tiêu Ngạn. “ Tôi cần tiền.” Lục Tiêu Ngạn nhàn nhạt hỏi. “ Bao nhiêu?” “ Càng nhiều càng tốt.” Vai diễn được bao nuôi này Doãn Ái đóng rất đạt, nếu không phải thấy động tác ngây ngô trên giường của cô, anh cũng nghĩ cô đã làm như vậy nhiều lần. Anh ta với tay đến đầu tủ, lấy ra tấm thẻ càng kim, nói mật khẩu cho Doãn Ái rồi đặt vào tay cô. “ Tôi không tiếc cô, miễn sao có thể thỏa mãn tôi.” Doãn Ái không lưu lại thêm nữa, cô cầm thẻ rồi ra khỏi Lục Bảo Kính. Trời cuối thu đã có dấu hiệu gió rét, cả người chỉ có cái sơ mi mỏng, trên đường lớn trở nên vô cùng lạc long. Tiếng điện thoại như đòi mạng vang lên, Doãn Ái nhìn vào dòng số vô danh, nặng nhọc trả lời. “ Ngày mai tôi sẽ trả.” Đối phương ậm ờ vài câu rồi tắt máy. Về đến kí túc xá, Bạch Nhạc đang làm bài tập, thấy Doãn Ái mệt mỏi liền sốt sắng hỏi thăm. Bạch Nhạc liếc nhìn xuống cổ Doãn Ái, sắc mặt trở nên giận dữ. “ Dịch Phàm lại làm gì cậu sao? Tên khốn này….” “ Không phải anh ấy, mình buồn ngủ quá, cậu học bài tiếp đi.” Doãn Ái tắm xong, sức để khóc cũng không có, mí mắt nặng trĩu nhắm xuống. Một giấc này cô ngủ rất dài, đến khi tỉnh dậy đã là chiều hôm sau, trong phòng yên tĩnh, chắc Bạch Nhạc đang học tiết cuối ở trường. Cô nhìn đồng hồ, đã gần 6 giờ tối, vội vệ sinh cá nhân rồi đến khách sạn Lôi Vũ. Doãn Ái rút tiền mặt từ trong thẻ Lục Tiêu Ngạn đưa, con số trong thẻ nhiều vô cùng, anh ta đối với tình nhân quả thật quá hào phóng. Trong căn phòng ở tầng 13, Dịch Hạo ngồi vắt chéo chân, dáng người vừa thấp vừa tròn, xung quanh còn có mấy đàn em đứng cung phụng. “ Tôi mang đủ tiền rồi.” Cô làm bao nhiêu năm, vừa tiền phẫu thuật, vừa phải trả nợ cho người cha đã mất, số tiền lãi ngày một tăng, tiền cô làm cũng chỉ đủ trả cho một tháng lãi. “ Doãn Ái đừng vội, lần này cô trả được bao nhiêu tháng?” “ Tôi trả hết, cả gốc lẫn lãi, về sau đừng tìm tôi nữa.” Cô đặt tiền lên bàn của hắn ta, Dịch Hạo tranh thủ cầm lấy tay trắng nõn của cô, nắn bóp vài cái rồi cười đê tiện. “ Tại sao cháu trai của tôi lại chọn Hạ Tiểu Liên thay vì cô chứ, nếu xét về ngoại hình, cô đẹp hơn cô ta nhiều.” Doãn Ái cắn răng giựt tay ra, Dịch Hạo là cậu ruột của Dịch Phàm, ba hắn ta lợi dụng chuyện năm đó gài ba cô vay tiền, nợ mỗi ngày một nhiều, dù cô trốn về vùng quê hẻo lánh vẫn không thoát được. Kết quả, ba cô vì bị ép vào đường cùng mà tự tử, một đống tiền nợ cũng ép cô trả. “ Chỗ này vẫn chưa đủ đâu, cô mới trả hết tiền lãi thôi.” “ Chỗ này có cả tiền gốc nữa, anh đừng lừa tôi, bao nhiêu tiền tôi đều ghi chép cẩn thận.” Dịch Hạo cậy sức mình, bóp lấy cằm của Doãn Ái, ép cô phải đối diện mình. “ Tôi nói cô đi theo tôi một hôm, số nợ đó có thể biến mất, cô kì kèo 3 năm nay là ngu ngốc.” Hắn ta muốn chiếm được Doãn Ái, mấy năm nay không đụng đến là do mẹ Dịch Phàm cảnh cáo trước, nếu không chỉ sợ cô bị cưỡng bức từ hồi cao trung rồi. “ Thiếu bao nhiêu?” “ Tôi cũng không rõ.” Dịch Hạo chỉ cười cợt, lúc này nếu có thể, Doãn Ái hận không thể đẩy hắn ta từ tầng 13 xuống, không chết cũng chẳng còn nguyên mạng. Nhưng cô còn trẻ, không muốn mang tù tội. “ 1 tuần sau vẫn ở đây, tôi sẽ nói cho cô biết số tiền còn lại.” Cô ôm túi bỏ đi, hai tay nắm chặt thành nắm, uất ức không thôi. Đến sảnh khách sạn, Doãn Ái vô cớ nhận một cái tát từ Hạ Tiểu Liên. Một bên mặt nóng rát, bên tai cũng như ù đi, Hạ Tiểu Liên vẫn chưa thỏa mãn, còn muốnđánh một lần nữa. “ Cô không nên xuất hiện mà, cô hại tay của Dịch Phàm như thế còn có thể ung dung đến khách sạn hưởng lạc, vô liêm sỉ.” “ Dựa vào cái gì đánh tôi, mắt nào của cô thấy tôi hưởng lạc.” Rốt cuộc, tối đó cô ngu ngốc cầu xin Lục Tiêu Ngạn tha cho anh, lại làm cho anh ta điên lên, hành hạ Dịch Phàm còn nhẫn tâm hơn. Xung quanh ầm ĩ bắt đầu lấy điện thoại ra quanh, Hạ Tiểu Liên là con nhà danh giá, nhất định sẽ không để hình tượng gia đình bị ảnh hưởng, xoay gót rời đi. Doãn Ái cầm cái túi bị rơi lên rồi ra khỏi khách sạn, mắt cô hơi đỏ nhưng tuyệt nhiên không khóc lóc, chỉ lẳng lặng đi bộ trên đường. Chiếc xe phóng vụt qua rồi dừng trước mặt Doãn Ái, nhìn liếc qua là biết Lục Tiêu Ngạn, cả thành phố này, không có ai có loại xe như vậy cả. “ Lên xe.” “ Ai đánh cô?” “ Hạ Tiểu Liên.” Anh hừ lạnh, vết bàn tay đỏ chót trên mặt Doãn Ái thật chướng mắt, người phụ nữ Hạ Tiểu Liên rat ay cũng không biết nặng nhẹ. “ Anh làm gì với tay của Dịch Phàm rồi?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]