Doãn Ái thuộc top người cuối cùng nộp bài sát giờ, cô đem tranh đang dần khô màu vẽ để lại, thu tất cả đồ vào cái túi nhỏ, nộp lại mã định danh rồi chuẩn bị rời đi.
Dọc đường hành lang tối om, chân cô đảo vội qua đoạn này, gấp rút đến chỗ làm thêm. Truyện Tổng Tài
“ Tiểu Ái.”
Tiếng gọi phía sau lưng giật ngược cô lại, giọng nói quen thuộc như có ma lực, tim cô cũng chệch đi một nhịp. Cô quay đầu, Dịch Phàm dù ở đâu cũng mang khí chất lấn áp người khác, cô đứng đối diện với anh, không còn thấy được sự ấm áp nữa, chỉ thấy mình quá hèn mọn.
“ Dịch Phàm, lâu ngày không gặp, anh khỏe chứ?”
Doãn Ái như một cái máy được lập trình sẵn, mấy câu thoại cứng ngắc như nét chì của cô. Thật không ngờ gặp lại trong hoàn cảnh này, cô đã từng nghĩ, khi gặp lại anh, cô có thể sống vui vẻ, thoải mái đối đầu với anh, nhưng hiện thực quá phũ phàng.
“ Tiểu Ái, em vẫn giữ lời hứa của chúng ta?”
Cô nắm chặt tay, khóe miệng cười còn xấu hơn khóc.
“ Em thiếu tiền.”
Tay Dịch Phàm nắm chặt lại, ánh mắt lộ rõ vẻ đau lòng, một cỗ tức giận từ đâu xông đến.
“ Năm đó tiền nhà anh cho em rất nhiều, đủ để em học đại học rồi, em chật vật ở đây làm gì?”
Giọng anh như đang nổi nóng, Doãn Ái thấy cả người đều đau đớn, cảm giác lòng như bị đá nặng đè xuống, nước trong mắt chờ trực trào ra.
“ Tôi đi trước…”
Doãn Ái quay người muốn đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-luan-yeu-em/928349/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.