Vô Vị đại sư và Tôn Tồn Chân đứng trên nóc Đại Hùng bảo điện của chùa Tịnh Cư, lá vàng rụng xơ xác khắp núi, con đường nhỏ xuống núi cuộn lên một đám bụi mù nho nhỏ, ba thớt khoái mã lặng lẽ biến mất khỏi tầm nhìn của hai người.
Vô Vị đại sư nhìn Tôn Tồn Chân đứng bên cạnh mình, gương mặt y vẫn hướng về phía cuối con đường nhỏ. Ông nói với Tôn Tồn Chân: "Cậu đã mở được thiên nhãn và thiên nhĩ, chỉ còn cách một bước nữa là đến Phật cảnh, không đi tiếp thì thật lãng phí. Ta muốn giữ cậu lại đây tham ngộ Phật pháp, có điều, ta biết cậu sẽ không ở lại..."
Tôn Tồn Chân quay lại nhìn Vô Vị đại sư, y mặc bộ tăng y màu đen bó sát người, tấm khăn vuông chít trên đầu phủ xuống thành một tấm màn đen, muốn lễ độ nói chuyện với người khác, thì phải hướng mặt đối diện với người ấy.
"Đại sư, người ta tại sao phải tham thiền niệm Phật?"
Bao năm nay, Vô Vị đại sư đã trả lời vô số các câu hỏi loại này, sớm đã có đáp án chính thức, ông mỉm cười đáp: "Để rời xa khổ ải, có được hoan lạc."
Tôn Tồn Chân nói: "Tôi không cảm thấy khổ."
"Nếu bảo cậu ở lại đây thì sao?"
"Khổ."
Vô Vị đại sư cười cười lắc đầu nói: "Cậu thế này là si rồi... khi nào cảm thấy khổ, thì quay lại đây vậy."
Trong lòng Tôn Tồn Chân vẫn luôn có một nghi vấn lớn, y quỳ một chân trước mặt Vô Vị đại sư nói: "Dám hỏi đại sư..."
"Hà..." Vô Vị đại sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-long-tap-2-tranh-doat-long-quyet/1837506/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.