*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi trẫm tỉnh lại trên giường bệnh thì vừa đúng giờ ăn tối, điều dưỡng đang phát cơm bệnh viện cho các bệnh nhân khác. Mùi canteen lâu rồi không gặp bay vào từ hành lang.
Tuy không thơm tho là bao, nhưng quen thuộc và ấm áp.
À không đúng, bây giờ trẫm không còn là hoàng đế, nên không thể tự xưng là trẫm nữa.
Nhưng xét tới việc trẫm vừa vượt thời không về, đầu óc còn chậm chạp chưa thích ứng hoàn toàn được, có lỡ nói sai mong mọi người đừng để ý.
May mà ở thời nay tự tiện xưng là trẫm cũng không bị lôi đi chém đầu.
Cùng lắm chỉ có vẻ hơi ảo tưởng sức mạnh thôi.
Bác sĩ gọi điện thoại báo cho người nhà, má trẫm nghiêng ngả lảo đảo xông thẳng tới bệnh viện. Má không chải đầu không trang điểm mặc bộ quần áo ở nhà chân xỏ dép lê, đối với người coi trọng sắc đẹp bằng trời như má thì đúng là khủng khiếp.
Tay má còn cầm một con tôm hùm đất xào cay chưa kịp thả xuống.
Sốt đỏ từ con tôm hùm đất xào cay đã chảy tới cổ tay má.
Trẫm nhìn con tôm hùm đất xinh xắn đỏ hây hây, ngửi thấy mùi cay nức mũi ngon lành. Cái miệng lâu lắm rồi không được hưởng vị cay quả thực chảy đầy nước miếng.
Trẫm nói: “Không phải má không thích ăn tôm hùm đất à?”
Má trẫm ngập ngừng nói: “Lần trước má tự nấu thử một lần, phát hiện đúng là ngon
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-la-mot-hon-quan-nhu-the/1064848/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.