Đẹp đẽ như đoá phù dung, rực rỡ như ánh bình minh 
Đường Trì Châu vội vàng xua tay, nói: “Mộ lão đệ nói lời gì thế! Quà tặng quý ở tấm lòng, tấm lòng của đệ thì ca ca ta không thể rõ hơn được nữa. Có vài người mặt dày không biết điều, ngươi cứ coi như làn gió ấy, thổi một phát biến luôn.” 
Mộ Chẩm Lưu bất đắc dĩ mỉm cười. 
Nơi này là phủ Tổng Binh, Đường Trì Châu là Tổng binh. Hôm nay Túc Sa Bất Thác làm xằng làm bậy như thế, vậy mà cũng được tha thứ dễ dàng, cho dù có phải Đường Trì Châu nể mặt y hay không, gã cũng không tính toán với Túc Sa Bất Thác, y phải nhớ kỹ phần ân tình này. 
Đường Trì Châu tiễn người ra cổng, trước khi chia tay, gã đột nhiên nói: “Mấy ngày nay thành Bình Ba không yên ổn lắm, có vài người nhìn thì có vẻ không dùng được nữa, nhưng lúc nguy hiểm cận kề lại có thể giúp cản được một phen.” 
Mộ Chẩm Lưu thấp giọng nói: “Đường huynh cho rằng… Nguy hiểm tới từ đâu?” 
Đường Trì Châu bật cười, phong thái nhẹ như mây gió: “Hiểm ở lòng người.” 
“Lòng ai?” 
“Lòng ai không cam.” 
Túc Sa Bất Thác nghe mất sạch kiên nhẫn, chen vào: “Chi bằng ngươi cứ hỏi thẳng, thành Bình Ba không yên ổn, có phải do ngươi âm thầm giở trò hay không.” 
Mộ Chẩm Lưu nghẹn thở, có phần ái ngại nhìn Đường Trì Châu. 
Đường Trì Châu không đổi sắc mặt nói: “Không phải.” 
Túc Sa Bất Thác vỗ vai Mộ Chẩm Lưu: “Đi thôi, về nhà.” 
Đường Trì Châu hơi bất ngờ, nói: “Ngươi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-kich/1017587/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.